Mắt âm dương

Chương 2

14/11/2023 17:00

Tôi lúng túng cúi gằm mặt xuống, tôi cũng đâu muốn thành tích của mình thành cái dạng này.

Nhưng tôi nói ra cũng đâu có ai tin, tôi trời sinh có mắt âm dương, nên từ nhỏ đến lớn đều có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người khác không nhìn thấy được.

Những q/uỷ h/ồn đó, toàn che mắt tôi những lúc tôi làm bài tập, cư/ớp bút chì của tôi, buổi tối còn dùng đủ mọi cách treo ngược lên đầu giường để hù dọa tôi.

Tôi bị thiếu ngủ trong thời gian dài, nên sức chú ý và sự tập trung bị ảnh hưởng, chưa suy sụp đến mức bị bệ/nh th/ần ki/nh phải vào trại chăn kiến đã là tốt lắm rồi, thật sự là không còn dư tinh thần đâu mà học tập nữa.

Bố tôi đưa tôi đến trước cổng trường, thở dài một hơi, vẫy tay bảo tôi đi vào trường thi.

Bóng lưng đã từng cao ngất và rắn rỏi của bố bây giờ đã trở nên khom xuống. Mấy năm nay, dù cho thế giới ngoài kia có nhiều lời đồn như thế nào thì bố tôi vẫn gánh lấy áp lực để cho tôi tiếp tục đi học, người tôi cảm thấy có lỗi nhất chính là bố.

Tôi hít sâu một hơi, quay người đi vào trường thi.

Đây là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, hy vọng sẽ không có cô h/ồn dã q/uỷ nào tới làm lo/ạn, phá phách tôi nữa.

Môn thi đầu tiên là môn Ngữ văn. Tôi tìm đến phòng thi theo thông tin trên thẻ dự thi. Tôi vừa đẩy cửa ra thì tim lạnh đi một nửa.

Tất cả mọi người trong phòng thi đều đã đến đủ và ngồi vào chỗ rồi, tôi là người cuối cùng tới.

Bảy hàng ngang, bảy hàng dọc, bốn mươi chín chỗ ngồi, tôi quét mắt qua, phát hiện được ít nhất tám, chín con q/uỷ h/ồn. Bọn chúng thè lưỡi ra, cũng có con móc con ngươi ra nhai ở trong miệng, từng con một cưỡi lên bả vai của các bạn học. Thấy tôi vào, tất cả bọn chúng đều hướng mắt về phía tôi.

Cả người tôi run lên.

Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm nay sống chung với q/uỷ h/ồn, bạn càng sợ thì bọn chúng càng được nước lấn tới. Cách tốt nhất chính là bạn phải giả vờ như không thấy.

Tôi lập tức cúi đầu, nhanh chân bước vào vị trí của mình, cũng may là ít nhất chỗ ngồi của tôi không có q/uỷ.

Tôi thở phào một hơi, kéo khóa cặp sách ra, đột nhiên móc ra được từ chiếc cặp sách… một chiếc la bàn?

Tôi chấn kinh!

Cái quái gì vậy? Tôi tới để thi mà sao lại mang theo la bàn? Rốt cuộc thì ai đã lén đổi dụng cụ học tập của tôi? Kỳ thi quan trọng như thế, sao lại đùa với tôi kiểu này!

Con mắt phẫn nộ của tôi đỏ lên, đang định giơ tay báo cáo với giáo viên trông thi, ngẩng đầu lên thì lại phát hiện ra học sinh ở bàn bên cạnh cũng móc từ trong cặp ra được một chiếc la bàn.

Giáo viên trông thi ở trên bục gõ xuống mặt bàn:

“Được rồi, đặt la bàn lên trên mặt bàn rồi thu gọn lại cặp sách, chuẩn bị thi rồi.”

Danh sách chương

4 chương
14/11/2023 18:08
0
14/11/2023 17:51
0
14/11/2023 17:00
0
14/11/2023 17:43
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu