Chu Bạch tỉnh lại. Khi thấy kết quả xét nghiệm trên tay tôi, cậu ấy gi/ật phắt lấy, hét lên:
"Anh đi/ên rồi à!"
Người đi/ên phải là cậu ấy mới đúng, khi đứng giữa bệ/nh viện mà lớn tiếng ồn ào.
Cậu ấy m/ắng tôi: "Anh nghĩ em cần tim của anh à?"
"Chu Bồi, ba em, lão già ch*t ti/ệt đó sẽ không bao giờ gửi tiền cho trại trẻ mồ côi nữa, anh hiểu không?"
"Sao anh vẫn ngoan ngoãn như con chó nghe lời họ vậy? Họ bảo anh cho em trái tim thì anh cũng đồng ý à?"
Tôi gọi tên cậu ấy: "Chu Bạch..."
"Ông đây không cần!"
Tôi nói: "Chu Bạch, xét nghiệm không thành công, chỉ khớp được bốn điểm thôi."
Khoảnh khắc nghe tin kết quả thất bại, tôi không biết cảm giác của mình là gì. Nên đ/au buồn, hay là nhẹ nhõm?
Nhưng với Chu Bạch, chắc chắn là cảm giác sau. Cậu ấy ngừng những lời lẽ đầy gi/ận dữ, nhẹ nhõm thở phào.
Cậu ấy đang cảm thấy may mắn. May mắn vì tôi vẫn có thể sống, và người phải đối mặt với cái ch*t là chính mình.
Mãi sau này tôi mới biết, thực ra Chu Bạch đã sớm biết tôi có nhóm m/áu giống cậu ấy.
Biết từ năm 11 tuổi, khi đầu cậu ấy bị thương và m/áu truyền lại là của tôi.
Biết từ hai năm du học ở Đức, khi nhà họ Chu định kỳ lấy m/áu của tôi gửi đến bệ/nh viện Đức.
Vậy nên từ năm 11 tuổi, cậu chủ nhà họ Chu không còn leo cây, cũng không còn đ/á/nh nhau nữa.
Cậu ấy trở thành một cậu bé ngoan ngoãn.
Tôi nghĩ, có lẽ cũng vì thế mà ba mẹ Chu Bạch không biết cậu ấy bị bệ/nh tim.
Và cũng vì thế, nếu không phải tôi tự phát hiện ra loại th/uốc đó, thì tôi cũng chẳng biết được sự thật.
Tôi từng nghĩ Chu Bạch là người không tim không phổi, nhưng lại quên rằng cậu ấy vốn là một cậu chủ thông minh.
Bình luận
Bình luận Facebook