11

Trong nhà mọi thứ đều đủ đầy, tôi liền thuận theo đó mà ở lại.

Tối đến, tôi nằm trên chiếc giường gỗ, gối đầu lên cánh tay và trò chuyện với hệ thống:

[Cậu đoán xem mất bao lâu thì Phó Trọng Tiêu tìm đến đây?]

Sau khi trải qua cú sốc khi trở lại nơi xưa cũ, lập trường của hệ thống đã thay đổi, nghe câu hỏi của tôi, nó thì thầm:

[…Tội nghiệp Phó Trọng Tiêu, bị cậu xoay vòng trong lòng bàn tay.]

Hệ thống: [Một tuần? Ít nhất cũng phải ba ngày, anh ta đang bận ký hợp đồng ở nước M. Người được phái đến theo dõi cậu cũng bị cậu bỏ rơi rồi, chắc chắn không đến nhanh vậy đâu.]

[Thật sao,] tôi đáp: [vậy ngày mai chúng ta tìm xem quanh đây có gì ngon không.]

Hệ thống (đã hoàn toàn buông xuôi): [Với cái thái độ này thì việc gì cũng thành công, nam chính thuộc về cậu là đúng rồi.]

Ký túc xá không cách âm, tiếng máy giặt nhà bên cạnh kêu rõ mồn một. Dẫu vậy, tôi vẫn ngủ một giấc say sưa, tỉnh dậy với tinh thần khoan khoái.

Tôi cầm điện thoại lên, lờ đi mấy cuộc gọi nhỡ và mở ứng dụng tin tức.

Thông tin về việc Hằng Phong Capital và Ngân Hàng Đệ Nhất nước M ký kết thỏa thuận cuối cùng đã chiếm trọn trang nhất của các báo.

Tôi bỏ qua những dòng tin đầy cảm xúc, bấm vào bức ảnh chụp tại buổi ký kết.

Dưới tấm phông nền với dòng chữ song ngữ lớn, Phó Trọng Tiêu ngồi cạnh một người đàn ông tóc nâu mắt xanh của nước M, cả hai cùng vui vẻ giơ cao bản hợp đồng đã ký cho phóng viên chụp ảnh.

Gương mặt điển trai của Phó Trọng Tiêu nở nụ cười nhạt, trông anh ta thật tao nhã và tự tin.

Tôi phóng to bức ảnh, chăm chú quan sát gương mặt, cổ, vai và bàn tay của anh ta.

Sau một lúc, tôi đặt điện thoại xuống, bật dậy và mở tủ quần áo.

Bên trong có mấy chiếc sơ mi cũ của Phó Trọng Tiêu.

Tôi kéo một ống tay áo lên, úp mặt vào đó và hít sâu.

Hơi thở vừa lạ lẫm vừa quen thuộc tựa như một dòng sông chảy xiết xô đẩy mọi cảm xúc trong tôi, làm dậy lên những cơn sóng trong lòng.

Tôi ôm lấy chiếc áo trở lại giường, chiếc sơ mi rộng che kín phần thân trên của tôi.

Ánh sáng buổi sớm xuyên qua lớp vải trắng dịu dàng phủ lên khuôn mặt tôi, xung quanh tôi đều tràn ngập hơi thở của Phó Trọng Tiêu.

Tôi nhắm mắt lại, hồi tưởng từng chi tiết trong bức ảnh vừa nãy, tay chầm chậm di chuyển xuống dưới, miệng khẽ thì thầm: "Phó Trọng Tiêu…"

Người ta nói câu thần chú ngắn nhất trên đời chính là tên của một người.

Có lẽ đúng là như vậy.

Tôi siết ch/ặt chiếc áo sơ mi cũ của Phó Trọng Tiêu, gương mặt đỏ bừng vì cảm xúc dâng trào, trong cơn mê man bỗng nghe thấy tiếng cửa mở.

Những bước chân dồn dập vang lên, người mà tôi ngày đêm mong nhớ liền xuất hiện nơi ngưỡng cửa.

"Tiểu Bảo!"

12

Sau này tôi mới biết, sau khi hôn tôi trong cơn xúc động, Phó Trọng Tiêu một mình ngồi trong phòng sách hút th/uốc đến sáng.

Anh ta trở về một cách gấp gáp, vì đội ngũ của anh vẫn đang ở bên nước M chờ đợi.

Trước khi đi, anh ta đã dặn bảo vệ phải theo dõi tôi ch/ặt chẽ hơn, nếu có điều gì bất thường thì lập tức báo cáo cho anh ta.

Vì vậy, khi bảo vệ mất dấu tôi, họ lập tức thông báo.

Lúc đó Phó Trọng Tiêu đang ở buổi lễ ký kết, trong lòng tức thì cuộn trào.

Kiềm chế cảm xúc, anh ta cố gắng hoàn thành quy trình, sau đó gấp gáp bay về nước tìm tôi.

Từ Ada, anh biết tôi vừa rời khỏi phòng sách với tâm trạng không ổn, nhanh chóng suy luận ra được hướng đi của tôi.

Trên đường đến, anh ta đã nghĩ trước rằng sẽ thành khẩn xin lỗi tôi, nếu tôi không chấp nhận thì sẽ áp dụng biện pháp mạnh: “Em và anh sống bên nhau nhiều năm như vậy, sao có thể không cần anh?”

Không thể nào để tôi đi, cả đời này cũng đừng hòng, bằng mọi giá phải giữ tôi bên mình.

Anh ta cảm thấy may mắn vì đã m/ua được tòa nhà chung cư này ngay từ khi ki/ếm được khoảng tiền đầu tiên, giờ đây cũng mang lại lợi ích cho anh.

Phó Trọng Tiêu rất chắc chắn rằng tôi sẽ dễ mềm lòng vì những kỷ niệm xưa, vì vậy tôi sẽ tha thứ cho anh ta, phải không?

Vậy mà suốt dọc đường đến cửa nhà cũ, người trong thương trường đầy quyết đoán bỗng có chút do dự.

Trong khoảnh khắc mơ màng, như nghe thấy tôi ở bên trong gọi tên anh.

Phó Trọng Tiêu gi/ật mình, lập tức mở cửa và bước vào bên trong.

“Tiểu Bảo!”

Chưa kịp dứt lời, anh ta đã nhìn thấy tôi—người mà anh ta trân trọng, đang nằm trên chiếc giường gỗ trong phòng ngủ ngày xưa của chúng tôi.

Tôi khoác trên mình chiếc sơ mi cũ của anh ta, hai chân dài trắng ngần để hở ra, làn da ánh lên một màu hồng.

Nghe thấy tiếng động, tôi liếc nhìn qua với đôi mắt ngấn lệ, đôi môi hồng như chú mèo gọi tên anh:

“Phó Trọng Tiêu…”

Phó Trọng Tiêu đứng sững tại chỗ, trong đầu vang lên tiếng n/ổ lớn.

Danh sách chương

4 chương
16/10/2024 10:29
0
16/10/2024 10:28
0
16/10/2024 10:29
0
16/10/2024 10:27
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận