Bầu không khí hơi bị đ/è nén, có mấy cô gái cũng không kìm nổi mà thấp giọng khóc nức nở. Tôi vỗ bả vai số 1, hét to lên không trung:
“Lưu Diệc Phi Chính Nghĩa, tôi đói rồi!!!”
Trước đó những tên nhà giàu ngốc nghếch kia đều m/ua cho tôi cái gì mà cương thi lông xanh, linh h/ồn á/c q/uỷ, x/á/c chó ch*t biết đi thì đều chưa xuất hiện, có lẽ là con đường mà Tống Phi Phi chỉ cho tôi đã né hết mấy thứ quái q/uỷ đó rồi. Tôi bảo mấy cô gái ngồi lên trên thảm cỏ:
“Sợ cái gì chứ? Ăn chút gì trước đã. Mọi người đều đói hết rồi đúng không?”
“Có tôi ở đây thì mọi người cứ yên tâm. Chắc chắn tôi có thể dẫn mọi người rời khỏi đây!!!”
Số 1 do dự một lúc, cuối cùng vẫn cắn răng lấy con d/ao ở trong ba lô của cô ta ra đưa cho tôi.
“Số 7, cô giỏi hơn tôi rất nhiều, con d/ao này nằm trong tay cô thì sẽ có tác dụng lớn hơn nhiều khi ở chỗ tôi.”
Tống Phi Phi đã hào phóng m/ua cho tôi một thùng mì ăn liền, một thùng xúc xích hun khói. Mà không thể không nói, cái căn cứ này đúng là rất gì và này nọ, mì ăn liền cũng úp sẵn cả rồi, không hổ là tám vạn tệ một bát mì.
Mì ăn liền do mấy con robot giao hàng mang tới. Mỗi cô gái đều được một phần mì, tôi vừa ăn mà lòng lại vừa nhỏ m/áu. Nhưng cái căn cứ này sớm muộn gì cũng bị tôi san phẳng thôi, tới lúc đó thì số tiền này cũng vào túi tôi rồi.
Sau khi ăn uống no say, tâm trạng ủ dột của mọi người cũng đã tốt hơn mấy phần. Tôi nói thì hay lắm, nhưng trong lòng cũng buồn bực, bi thảm. Cổ sư Nam Dương, cũng là cổ sư từng móc con cổ bản mệnh của số 1.
Nếu như tôi đem theo pháp bảo gì đó thì đương nhiên đối phó với hắn ta không thành vấn đề. Nhưng giờ trong tay tôi chỉ có mỗi con d/ao thô, e là đối phó với mấy con cổ trùng còn chẳng thấm vào đâu, chứ đừng nói tới đối phó với chủ nhân của chúng…
Tôi mang tâm sự nặng nề dẫn theo một đám cô gái trẻ, cẩn thận dè dặt mò mẫm đi trong rừng. Cổ sư Nam Dương là thể loại mà tôi không muốn đụng chạm nhất trong số các tà thuật sư. Bởi vì bọn họ chơi rất bẩn, thật sự rất bẩn.
Như cổ nữ Miêu Cương, cổ trùng bình thường thì đều là các loại như cổ Kim Tàm (giống con tằm vàng), cổ ngũ đ/ộc, cổ xà, tuy đ/ộc tính khá mạnh nhưng trông rất đẹp. Còn những con cổ trùng của cổ sư Nam Dương thì lại đa dạng, đủ loại mẫu mã.
Có rận, ba ba ch*t, gián, ấu trùng ruồi nhặng, giun đũa, rồi cả đỉa nữa…
Tôi vô cùng nghi ngờ rằng, mấy người không đ/á/nh lại cổ sư Nam Dương không phải là bị đ/á/nh cho bỏ chạy, mà có khi buồn nôn phải tự bỏ chạy không chừng. Đánh nhau với một đám côn trùng thì ai mà chịu nổi chứ!!
Bình luận
Bình luận Facebook