Dù cố hết sức để giữ tỉnh táo nhưng đầu óc tôi càng lúc càng quay cuồ/ng.
Tôi bấu ch/ặt vào đùi mình, cố duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Bên cạnh, tôi cảm nhận được những chuyển động gi/ật cục và vật vã.
Lơ mơ nghe thấy ai đó đang nói chuyện.
Đầu tiên là giọng Cố Hành Chi: "Đồ ngủ... tôi không thích... thơm lắm..."
Sau đó là giọng Kỳ Liễm đầy tức gi/ận: "Nếu không phải... anh mơ mộng đến nhà tôi... bây giờ tôi với Thẩm Dư đã..."
"Quá khứ ư? Tất cả là do... hai người mới đến được với nhau... vốn dĩ là của tôi..."
"Im đi... anh đừng hòng..."
Chiếc giường rung lắc ngày càng dữ dội.
Có lẽ nỗi đ/au quá lớn đã giữ lại cho tôi chút ý thức mỏng manh.
Tôi vận dụng bộ n/ão đang bị ép tắt ngúm, thều thào cất tiếng: "Này... tôi vẫn chưa ngủ say đâu..."
Lời vừa dứt, mọi chuyển động và âm thanh bên cạnh đột ngột dừng lại.
Tôi cũng chìm vào giấc ngủ sâu từ lúc nào.
Đúng như danh xưng trong tiểu thuyết làm một người chồng ngủ say như ch*t.
Bình luận
Bình luận Facebook