Tôi lười đáp lời cô ta, chỉ cười gượng cho xong chuyện.
Giữa ánh mắt dõi theo của hàng vạn khán giả trực tuyến lẫn trường quay, tôi cắn răng bấm nút gọi.
Tiếng tút dài vô tận vang khắp hội trường.
Bầu không khí tĩnh lặng kỳ quái bao trùm nơi đây.
Cuối cùng, cuộc gọi được nhấc máy.
Đầu dây bên kia im lặng.
Qua âm thanh khuếch đại từ loa trường quay, chỉ nghe thoáng tiếng thở đều và những trao đổi mơ hồ từ xa.
Họng tôi khô đắng, đ/á/nh liều nói vài câu xã giao:
"Anh đang họp à?"
Vệ Ngưng Lãng: "Ừm."
Giọng đàn ông đơn điệu, không một tia cảm xúc.
"Vậy... tiện nói chuyện không ạ?"
Vệ Ngưng Lãng: "Ừm."
???!!
Ừm ừm ừm, ừm cái con khỉ ừm?!
Mấy năm xa cách, nào ngờ người từng quen biết đã thoái hóa thành sinh vật đơn âm tiết rồi?!
Các khách mời đồng loạt đảo mắt tò mò.
Chu Nhược còn chớp chớp mắt nhìn tôi đầy thương hại.
Trời đ/á/nh thánh vật, mau kết thúc trò hề này đi...
"Ẹc... em muốn mượn anh 500 tệ."
"Không tiện thì thôi ạ."
Dù không thấy mặt, tôi vẫn hình dung được khoảng lặng bên kia đầu dây, tiếp theo là tiếng cười khẽ vang lên.
"Em đúng là không biết ngại đấy."
Giọng Vệ Ngưng Lãng trầm xuống.
Tựa dòng suối xuân còn vương giá lạnh, nụ cười hờ hững mang theo hơi lạnh.
Quả nhiên, ngay sau đó... tút tút tút...
Điện thoại bị tắt gọn lỏn.
Trời ơi anh bạn ơi?!
Cả dãy văn phòng CBD đều là tài sản nhà anh.
500 tệ cũng không chịu cho người yêu cũ mượn, keo kiệt ch*t đi được!!!!
Tôi cười ngượng nghịu dưới ánh nhìn mọi người:
"Xin lỗi, bọn tôi thực sự không thân thiết lắm."
Chu Nhược vỗ vai tôi, mặt đầy vẻ thấu hiểu:
"Bình thường giờ này Ngưng Lãng rất bận, chắc không rảnh quan tâm chuyện nhỏ."
"Không sao, để em thử xem."
"Miễn cuối cùng có tiền là được rồi~"
Bình luận
Bình luận Facebook