Sau khi trao đổi sơ qua với đại ca giang hồ về công việc, tôi chính thức bắt đầu "nghề tay trái" của mình.
Đúng 10 giờ tối, tôi đ/ốt nén hương trầm ông ấy đưa rồi cất vào két sắt.
Ông ấy dặn đi dặn lại phải để thứ này ngoài tầm với, bởi nếu có ai dập tắt, mạng sống của tôi sẽ hao mòn từng giây.
Chỗ an toàn nhất chắc là chiếc két sắt này rồi.
Hoàn tất mọi thứ, tôi nằm phịch xuống giường.
Một vệt sáng trắng lóe lên, cảnh vật trước mắt biến đổi nhanh như cuốn phim tua nhanh.
Chỉ vài giây, hai chữ [Địa Phủ] hiện ra chói lòa.
Cổng vào lắp năm máy chấm công vân tay, mỗi máy đều dăm ba người xếp hàng.
Tôi chợt nhớ lời đại ca:
"Thời buổi này ki/ếm cơm đâu cũng khó".
Chấm công xong, tôi nhận dụng cụ rồi qua cầu Nại Hà trở về dương gian.
Giờ làm từ 10 tối đến 6 sáng.
Nhiệm vụ là thuyết phục những oan h/ồn dã q/uỷ đầu th/ai... thành gia súc.
Nghe đã thấy éo le.
Nhưng Hắc đại ca bảo chỉ cần dụ họ uống canh Mạnh Bà là được.
Phần việc còn lại đã có nhân viên Địa Phủ lo.
Đêm khuya tĩnh lặng, muôn nhà đèn đã tắt.
Trong khi mọi người đang cuộn tròn trong chăn ngắm trai đẹp, tôi mải miết tìm "đối tượng vận động" đầu tiên - được cho là oan h/ồn cứng đầu nhất khu này.
Cô gái này từng t/ự t* vì áp lực học hành, sau khi ch*t không những không đầu th/ai mà còn đe dọa nhân viên: mỗi lần bị vận động sẽ quậy phá cả khu.
Hội nghị quyết định cử tôi - một người sống - đến thuyết phục, biết đâu dễ nói chuyện hơn.
Trước khi đi, tôi đã nghiên c/ứu kỹ sở thích lúc sinh thời của cô: thích gà rán, đọc truyện tranh, hâm m/ộ thần tượng.
Đột nhiên, máy dò ở cổ tay reo lên inh ỏi.
Tôi vội vã quẳng đống đồ trong tay xuống đất.
"Đến nơi rồi!"
Hắc đại ca từng nói, tiếng máy càng to nghĩa là oan h/ồn càng gần.
Vừa đ/ốt đồ cúng, tôi vừa khẽ gọi tên cô gái:
"Ngô Thiên Thiên, Ngô Thiên Thiên."
Một trận gió âm thổi qua, cuốn đống tiền giấy bay lên xoắn tít.
Tôi rùng mình.
Ngước lên, một nữ sinh mặc đồng phục đang gặm đùi gà hiện ra trước mặt.
Giọng cô đầy nghi hoặc:
"Nhân viên vận động... bằng xươ/ng bằng thịt?"
Tôi vội ném truyện tranh và poster thần tượng mới nhất vào lửa, cười hề hề:
"Đúng rồi! Tôi mới nhậm chức hôm qua. Đồ này em vẫn thích chứ? Mẹ em bảo lúc sinh thời em mê nhất mấy thứ này."
Nhắc đến mẹ, gương mặt Thiên Thiên dịu lại:
"Mẹ em... bà ấy ổn chứ?"
Tôi xới đống lửa:
"Ổn cả! Chỉ là nhớ em lắm."
"Thực ra bà ấy ngày nào cũng đ/ốt đồ ăn em thích, tại em cứ lang thang bên ngoài nên chẳng nhận được."
Thấy cô ấy im lặng, tôi tiếp lời:
"Em không chịu vào Địa Phủ vì nhớ mẹ phải không? Chị hiểu nỗi niềm đó, nhưng em cứ thế này thì sao gặp được bà?"
"Nếu tạm chưa muốn đầu th/ai, em có thể xin được làm việc dưới Địa Phủ."
"Thư từ và đồ đạc mẹ gửi đều nhận được, mỗi tháng còn được bốn lần nhập mộng trò chuyện."
"Không phải thế!"
Thiên Thiên nghẹn ngào thốt lên.
Bình luận
Bình luận Facebook