Hôm thứ hai sau khi anh trai và chị dâu tôi kết hôn, phù dâu mà chị dâu mời đến đã ch*t.
Váy của chị ấy bị người ta x/é nát, vết bầm xanh bầm tím đầy trên người. Chị ấy đã tr/eo c/ổ trong phòng tân hôn của anh trai và chị dâu tôi.
Người hiểu biết trong thôn xem qua và nói rằng trắng đỏ xung khắc, sợ là sắp xảy ra chuyện lớn.
Quả nhiên tối hôm đó, trong thôn vang lên tiếng kèn Sona rước dâu, phù dâu đã ch*t bò dậy từ trong qu/an t/ài, chị ấy muốn tham gia hôn lễ của anh trai và chị dâu tôi lần nữa.
1.
Kỳ nghỉ Quốc tế Lao Động, anh trai tôi kết hôn với chị dâu.
Chưa đến năm giờ sáng, tôi theo anh trai đến nhà chị dâu để rước dâu. Cách một cánh cửa sổ, chúng tôi nhìn thấy chị dâu mặc váy cưới ngồi trên giường, phù dâu đứng bên cạnh đang tươi cười nói chuyện với chị ấy.
Phù dâu đó trông xinh thật, làn da trắng trẻo, đôi mắt to, mặt trái xoan, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như cọng bèo, đám con trai cùng đến rước dâu nhìn đến mức ngẩn ngơ.
A Cường chơi thân với anh trai tôi nhất là người đầu tiên lên tiếng hỏi anh tôi: “Này anh, chị dâu tìm phù dâu đâu ra đấy? Sao lại xinh đến vậy?”
“Đó là chị em thân thiết chơi với nhau từ nhỏ đến lớn của chị dâu cậu, tên cô ấy là Văn Văn.” Phù dâu mà chị dâu tìm vô cùng xinh đẹp, anh tôi cũng cảm thấy rất có mặt mũi nên đắc ý nói: “Người ta còn là sinh viên đại học đấy.”
“Ù uôi~” Ở nông thôn, thi đậu đại học là một chuyện hiếm có, càng không phải nói đây còn là một nữ sinh viên đại học nữa.
Tôi nghe thấy anh trai nói chuyện của chị Văn Văn với bọn họ, không dám lên tiếng nói mình cũng biết chị ấy. Năm nay nhà trường tổ chức lễ tuyên thệ 100 ngày trước khi thi đại học, trường đã mời những đàn anh đàn chị ưu tú về trường diễn thuyết, chị Văn Văn là một trong số đó.
Chị ấy đứng trên sân khấu, nhiệt tình cổ vũ chúng tôi phải học tập thật tốt để thi đậu bước ra khỏi vùng nông thôn, làn váy trắng tinh bị gió thổi bay, bay thẳng vào đáy lòng tôi.
Tôi nghĩ, tôi nhất định phải thi đậu vào trường đại học chị Văn Văn đang học và làm đàn em của chị ấy, sau đó, chuyện sau này tôi vẫn chưa nghĩ đến.
Tôi không dám nghĩ.
Tôi không ngờ sẽ gặp lại chị ấy nhanh như vậy.
Chỗ chúng tôi có một tục lệ là lúc rước dâu thì người thân bên nhà gái sẽ giấu giày cưới của cô dâu đi, nhà trai phải tìm được giày cưới thì mới có thể đưa cô dâu đi, nếu không tìm được thì phải phát lì xì.
Trước khi đến rước dâu, mẹ tôi đã bảo tôi phải lanh lợi chút, mau chóng giúp anh trai tôi tìm được giày cưới để tránh phải phát quá nhiều lì xì.
Vì vậy tôi vừa vào phòng đã nhìn ngó khắp nơi, muốn tìm được giày cưới sớm chút. Nhưng trong phòng quá đông người, người này chen người kia đẩy tôi bị cuốn vào trong, ngay cả xoay người còn không được chứ đừng nói là tìm giày cưới.
Vào lúc tôi đang cuống cuồ/ng thì trong phòng vang lên một tiếng thét: “Á!”
Bình luận
Bình luận Facebook