Hai giờ sáng.
Tôi vừa mới lơ mơ sắp ngủ thì bỗng thấy một bóng người lẻn vào.
Tôi gi/ật mình, dậy đèn nhìn xem.
Là tôi.
Bà cúi đầu, vẻ mặt trống rỗng, trong tay một bát đục ngầu.
Trong nổi lềnh bềnh nhiều giống như tro bụi.
Tôi vừa định hỏi bà, thì ngột bóp ra.
Bà dùng sức mạnh, cần quan tâm cả, cứ đổ thẳng bát tôi.
Tôi bị sặc đến ho sặc sụa.
Chỉ đến khi bát cạn mới buông tay.
“Mẹ cho cái vậy!?” hoảng nhìn bà chằm chằm.
Mẹ cười lạnh một tiếng:
“Là tro cốt của q/uỷ đòi mạng Thầy nếu muốn phong nó hoàn toàn, cách tốt là phong trong một người có âm.”
Nghe xong, lập tức chạy nhà vệ sinh, móc họng ói ra cho bằng được.
Nhưng dù có nôn đến mức dạ dày quặn đ/au, cũng nôn ra được gì.
Tro cốt đó… như đã bám ch/ặt trong dạ dày rồi.
Tôi đỏ mắt bước ra ngoài.
Tôi nhìn chằm chằm mình.
Bà chỉ làm mồi nhử, mà còn phong linh đứa bé gái đó tôi.
Khoảnh ấy, thấy tuyệt vọng tột độ.
Tôi gần như gào lên trong cơn tuyệt vọng:
“Trong lòng mẹ, mạng sống của gái có giá trị nào sao!?”
Mẹ liếc bằng ánh mắt lạnh nhạt:
“Nhà ta định phải có trai để nối dõi.”
Nói xong đó, bà quay rời đi.
Chỉ còn ngồi xuống đất, sụp đổ khóc.
Bình luận
Bình luận Facebook