6.
Tôi ngồi uống trà bên cạnh bàn, lúc Mạnh Chí Chương quay về thì trong lòng còn ôm theo mấy thứ đồ chơi nhỏ mới lạ.
Sau lưng anh ta còn có mấy người làm, trong tay họ cầm theo đủ loại bánh ngọt điểm tâm, đều là những món ngon có thể để được lâu.
Mấy thứ này chiếm hết một cái rương lớn.
Có lẽ nhìn thấy tôi không vì chuyện anh ta đi mà bị ảnh hưởng gì, cho nên Mạnh Chí Chương cảm thấy tôi là người nói lời giữ lời, anh ta ngồi xuống đối diện tôi, vô cùng phấn khởi kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện ở Mỹ.
“Thức ăn bên đó rất khó ăn, Tiểu Ngữ thì từ nhỏ đã sống bên đó nên trong sân nhà cô ấy trồng rất nhiều thứ có thể ăn được. Tôi không nuốt trôi bò bít tết thì có thể đến nhà cô ấy ăn chực.”
“Chắc chắn là cô ấy chưa từng nhìn thấy những thứ này nên tôi muốn mang những thứ này sang đó cho cô ấy.”
“Bánh ngọt cũng vậy, bánh ngọt ở Mỹ ngọt đến ch*t người, tôi ăn không quen, không biết bánh ngọt ở Bắc Kinh thì Tiểu Ngữ có ăn quen hay không nữa.”
Vừa nói Mạnh Chí Chương vừa lấy trong túi ra một cái đồng hồ, bên trong đồng hồ bỏ túi là một bức ảnh chụp của Kiều Tri Ngữ, anh ta yêu thương vuốt ve tấm ảnh nho nhỏ đó, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Còn một tháng nữa thì tôi có thể gặp được cô ấy rồi.”
Anh ta cất đồng hồ bỏ túi đi, khuôn mặt tuấn tú như Phan An nhìn tôi: “Chu tiểu thư, cô có thể yên tâm, một năm sau tôi học hành thành tài về nước, chắc chắn sẽ chuẩn bị cho cô một phần quà cảm ơn phong phú.”
“Vậy tôi cảm ơn thiếu gia trước.”
Bình luận
Bình luận Facebook