Sau buổi đi dạo, chúng tôi trở về khách sạn. Có vẻ tâm trạng của hắn đã khá hơn.

Tắm rửa xong, cả hai ngồi bên mép giường cùng xem lại cảnh sắp quay.

Lần này, chúng tôi đóng vai hai anh em ruột hắn là anh, tôi là em.

Câu chuyện kể về hai anh em khởi nghiệp đầy gian nan.

Người em vì ham lợi mà lầm đường, dính vào chuyện phạm pháp, phải bỏ trốn lên núi.

Người anh tìm thấy em mình trước cả cảnh sát, nhưng không giao nộp mà tự nhận tội thay.

Cuối cùng, anh bị xử tử, để lại người em sống trong dằn vặt và hối h/ận suốt phần đời còn lại.

Kịch bản nặng trĩu, đọc xong khiến tôi thở dài.

“Kiểu hi sinh như vậy thật chẳng đáng. Người ch*t thì xong, kẻ sống cả đời gánh tội thay. Ai sai, người đó chịu, mới là công bằng.”

Lục Quan Lan ngước mắt nhìn tôi, hừ khẽ một tiếng.

“Tch, ánh mắt đó là sao?”

Tôi đ/á nhẹ vào chân hắn.

“Nhân vật người em có nhiều đất diễn hơn, cảm xúc cũng phức tạp. Sao cậu không chọn vai này?”

“Tôi không giống tội phạm.” Lục Quan Lan nói tỉnh rụi.

“…”

Thế còn tôi, trông như tội phạm chắc?

Tôi nhìn hắn, hỏi thẳng:

“Cậu cố tình nhường vai này cho tôi à? Đã bỏ tiền đầu tư, lại còn nhường cả vai nổi bật cho người khác. Lục Quan Lan, cậu làm vậy thì được gì?”

Hắn chỉ khẽ liếc tôi, im lặng vài giây rồi nói chậm rãi:

“Tôi chỉ muốn làm anh của cậu.”

“?”

Hắn lấy cuốn kịch bản cuộn tròn, gõ nhẹ vào đầu tôi.

“Bao năm nay tôi gọi cậu là anh, giờ đến lượt cậu gọi lại rồi. Thuộc thoại chưa? Đọc tôi nghe thử xem.”

Tôi nhìn hắn, mặt đầy vạch đen.

“Nhanh lên.” Lục Quan Lan khoanh tay.

“Đừng nói với tôi là đóng show tạp kỹ nhiều quá, nên giờ quên cách diễn rồi nhé. Cậu học chuyên ngành diễn xuất cơ mà, đứng đầu lớp đấy.”

Tôi hít sâu, cố kìm cơn tức, bắt đầu diễn:

“Anh, sao anh lại ở đây?

Anh, xin anh đừng báo cảnh sát!

Anh à, anh là người tốt nhất thế gian này, giúp em với…”

Hắn nhắm mắt, nhấm nháp từng câu, còn khui cả chai rư/ợu, bộ dạng hưởng thụ như được massage.

“Ừ, nghe đã thật. Nói thêm vài câu nữa.”

Tôi nắm cổ áo hắn kéo lại:

“Đồ khốn, cậu có tin tôi đ/á/nh cậu không?”

Khoảng cách đột nhiên rút ngắn.

Lục Quan Lan nheo mắt cười, hơi thở hắn phả ra mùi bạc hà dịu nhẹ.

Mặt tôi nóng bừng, vội buông tay.

Nhưng hắn lại chụp lấy cổ tay tôi, ghì xuống.

Cùng lúc ấy, tiếng hệ thống vang lên:

[Kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên: Hòa hợp sinh mệnh.]

Tôi sững người: “???”

Danh sách chương

3 chương
21/10/2025 15:55
0
21/10/2025 15:54
0
21/10/2025 15:54
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu