Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Buổi sáng nh/ục nh/ã đó khiến tôi trở thành kẻ sống hướng nội cả đời.
Cả trường đồn ầm lên, bảo tôi vì áp lực học hành mà phát đi/ên, muốn quyến rũ học bá để nâng điểm.
Giang Tấn Sát chẳng nói gì, vẫn chăm chỉ giải đề đọc sách.
Nhưng tôi thì khác.
Tôi, kẻ có cả đống bạn bè, giờ họ sẽ nhìn tôi bằng con mắt nào đây?!
Bực nhất là khi Giang Tấn Sát đi ngang qua lớp họ, họ còn nhanh nhảu gọi một tiếng “chị dâu”.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, dán mắt vào bảng từ vựng, sợ nếu quay mặt đi thì sẽ có thêm mấy tin đồn.
Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa!
Lũ nghiện ship couple vẫn có thể biến chuyện này thành “vì yêu mà phấn đấu”!
Đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng vỗ vai tôi với ánh mắt phức tạp: “Chăm học là tốt… Nhưng đừng làm phiền Giang Tấn Sát nữa, khoảng cách giữa hai đứa quá xa, không có kết quả đâu.”
Thưa thầy, em biết thầy có ý tốt.
Nhưng em thật sự không phải gay đâu ạ!
Giang Tấn Sát và tôi sống cùng khu.
Cậu ấy là con nhà người ta đích thực.
Lúc tôi dẫn lũ bạn trèo cây nghịch phá, cậu ấy ngồi ở nhà đọc sách đ/á/nh đàn.
Khi tôi bị bố mẹ tôi nhéo tai dạy dỗ, cậu ấy đứng cạnh như đang xem kịch.
Đúng là đồ khốn.
À không, nên gọi là con robot mới đúng.
Hồi nhỏ, tôi ham mê sắc đẹp nên hay bám theo cậu ấy, nhưng dần dần vì không thích cách nhìn của người nhà cậu ấy nên tôi đã bỏ đi chơi với đám bạn khác.
Sống nề nếp hơn 10 năm, biến số duy nhất là sau khi thi cấp 3, cậu ấy chuyển về trường tôi.
Không biết hiệu trưởng đã bỏ bao nhiêu tiền để rước vị thủ khoa này về, từ hiệu trưởng đến bảo vệ trong trường đều nâng như trứng hứng như hoa.
Ngay cả việc cậu ấy không vào lớp chuyên cũng được chấp nhận.
Khoan đã, không đúng.
Tôi ngẩng đầu, quay sang liền thấy Giang Tấn Sát đang cúi đầu tính toán.
Tên này, tại sao lại đến trường tôi?
Sao lại vào lớp thường của tôi?
Nếu là trước kia, có lẽ tôi đã cho rằng cậu ấy bị đi/ên.
Dĩ nhiên, bây giờ tôi vẫn nghĩ đầu óc cậu ấy có vấn đề.
Nhưng khác ở chỗ, tôi cảm giác hình như cậu ấy vì tôi mà đến…
“Ọe.”
Một cơn rùng mình ập tới, dạ dày cũng cồn cào buồn nôn.
Bạn cùng bàn nhìn tôi, lại nhìn Giang Tấn Sát, ngập ngừng: “Cậu nôn cái gì? Có th/ai à?”
Bên kia vang lên tiếng cười khẽ của Giang Tấn Sát.
Tôi đối mặt với ánh mắt đầy ý cười của cậu ấy.
“Chúc mừng bạn học Lý nhé, vượt xa chúng tôi cả chặng đường dài.” Giang Tấn Sát từ tốn liếc nhìn bụng tôi, “Mấy tháng rồi?”
Nhìn cả lớp đang cố nhịn cười, tôi nghiến răng, nở nụ cười gượng gạo.
“Cũng chúc mừng bạn học Giang, bố của bé.”
Lớp học lặng ngắt.
Giang Tấn Sát nhướng mày, gật đầu với tôi: “Vẫn là cậu vất vả hơn, mẹ của bé.”
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 12
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook