4.
Bên này tôi vừa thoát khỏi cái ao cá ch/ết ti/ệt kia thì bên kia bạn tôi lại rơi vào nanh vuốt của qu/ỷ dữ.
Hóa ra cô ấy và Lương Nghiễn CHu có mối qu/an h/ệ công việc từ trước, hai người có thể sẽ hợp tác với một thương hiệu nước hoa nổi tiếng cao cấp.
Hợp đồng đã ký từ rất lâu nhưng vẫn chưa thể thực hiện và công bố chính thức bởi cái scandal giữa hai người lan rộng, khiến cho đối tác càng dứt khoát thúc đẩy việc này.
Lịch trình quay chụp quảng cáo được đưa vào danh mục quan trọng.
Tôi chỉ sợ bạn thân của mình phải chịu thiệt nên đã dặn đi dặn lại: “Cậu nhất định phải cẩn thân với tên Lương Nghiễn Chu đó nha.”
Cô ấy gật đầu đồng ý.
Ai ngờ mới mấy ngày quay chụp hình đầu tiên cô bạn của tôi đã mang đến cho tôi một tin tức bất ngờ.
Mạnh Yến: “Hóa ra quảng cáo lần này chính anh ta là người đề cử tớ với bên nhà sản xuất.”
Tôi chỉ đứng ngây người, trong n/ão bão chạy hàng ngàn câu hỏi.
Tôi cảm thấy nghi ngờ nhưng cũng cảm thấy cảm thán, đúng là cái ao cá của vị Hải Vương - Lương Nghiễn Chu này xem ra sắp thành biển rồi.
Tôi cũng vội vàng hỏi lại: Sao rồi? Cậu có bị anh ta qu/ấy r/ối không?”
Câu trả lời của bạn thân nằm ngoài dự đoán của tôi: “Không, anh ta rất bình thường với tớ. Nếu cậu không nói cho tớ thú thật tớ cũng không thể tưởng tượng nổi anh ấy là người như thế đấy.”
Tôi chỉ đ/au lòng gõ mấy dòng chữ: “Đấy chỉ là hình tượng bên ngoài của anh ta thôi. Nói chung vẫn nên cẩn thận.”
Sợ cô ấy xem nhẹ lời tôi nói nên tôi đã gọi điện thoại ngay đến cho cô ấy mà kể lể: “Anh ta muốn câu tất cả cá.”
Không ngờ cô ấy lại chú ý sai trọng tâm: “Hóa ra anh ta muốn theo đuổi cậu đây mà.”
Tôi: “Cái gì?”
Trọng tâm câu chuyện ngày càng đi xa: “Không phải vậy, Lương Nghiễn Chu muốn theo đuổi cậu nên mới tặng cho tớ tài nguyên quảng cáo lần này đó chứ.”
Tôi thực sự không nhịn được nữa, chỉ tiếc có công mài sắt nhưng không có ngày thành kim:
“Tại sao cậu lại nghĩ Hải Vương này là tên thâm tình?”
Bạn thân tôi đột nhiên bật cười to: “Biết đâu anh ấy không phải là Hải Vương thật rồi sao?”
“Chắc chắn anh ta là Hải Vương.” Tôi cố cãi, tôi chắc ăn anh ta là Hải Vương.
“Người bình thường ai đâu đăng mấy cái thứ đó trong dòng bạn bè? Với lại ban đầy tớ còn tưởng anh ta đang tìm phú bà nữa đấy.”
Bạn thân tôi nghe thấy thế thì càng vui vẻ mà mà trả lời: “Tớ cảm thấy anh ta chỉ muốn “câu” cậu thôi.”
Tôi không nói nên lời: “Tớ và anh ấy không quen nhau.”
“Có lẽ hai người…”cô ấy đang nói thì bỗng dừng lại. Im bật luôn.
Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm ấm: “Tôi có thể ngồi chỗ này được không?”
Là giọng của Lương Nghiễn Chu. Tôi chắc chắn luôn vì những bài bốc trần trên internet đã giúp tôi có thêm kiến thức để nhận định ra được đây chính là giọng của anh ta.
Rõ ràng, trầm ấm, rất có cá tính.
“Cứ tự nhiên.”- giọng bạn thân tôi.
Một loạt âm thanh sột soạt dần xuất hiện, Lương Nghiễn Chu hỏi: “Em có quen với Chu Mạt hay không?”
“Có, em có quen.” - bạn thân tôi đã không nhịn được mà cười.
“Thế thì em biết vì sao mà Chu Mạt lại xóa kết bạn với tôi không?” Giọng điệu của Lương Nghiễn Chu có chút bối rối.
“Nếu như em ấy không hài lòng về ảnh của tôi thì tôi có thể h/ thêm một chút nữa…cũng không sao?”
“Hahaa” bạn thân tôi cứ thế mà cười to thành tiếng.
Lúc lâu, giọng nói ân cần của bạn thân tôi lại vang lên: “Vậy thì để tôi giúp anh nhé? Anh thấy được không?”
“Làm phiền rồi” Lương Nghiễn Chu đáp lại một cách rất lịch sự.
Anh ấy vừa đi, bạn thân tôi không thể nhịn cười thêm giây phút nào nữa. Cô ấy cười tới mức khiến tôi thấy phiền n/ão.
Tôi gi/ận dữ: “Cậu đừng cười nữa.”
Cô ấy vẫn cứ hahaa thêm mấy tiếng cố ý mà nói: “Giống như anh ấy biết cậu vậy.”
Tôi:”...”
Bình luận
Bình luận Facebook