Thật kỳ lạ là Uyển Đình không hề đưa ra lời giải thích nào.
Cô ấy chỉ đột nhiên nói một câu khó hiểu: "Tuyệt đối đừng uống trà sữa."
Tôi hoàn toàn bối rối.
Chuyện này liên quan gì đến trà sữa?
Quan trọng là đây cũng chẳng phải câu trả lời tôi muốn nghe.
Ai ngờ Uyển Đình đột nhiên bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tôi túm lấy tay cô:
"Ý cô là sao hả? Tôi nói trước, chuyện này không giải thích rõ thì đừng hòng rời khỏi đây."
Uyển Đình thở dài.
Cô nói m/a da tìm người thế thân thì chúng sẽ có ba cơ hội.
Tức là bọn chúng chắc chắn sẽ quay lại.
Lần này tiền cược sẽ lớn hơn nhiều.
Vượt xa cả mười thỏi vàng kia.
Chỉ có cách rời khỏi đây, cô ấy mới kìm được ý định nhúng tay vào.
Nói xong, cô ấy dọn ra ngoài thuê nhà ở.
Trong lòng tôi không biết nên h/oảng s/ợ hay vui mừng.
Sao cả trường chỉ mình Uyển Đình không màng đến món hời trời giáng này?
Mấu chốt là tôi có m/a lực gì mà hấp dẫn được hai con m/a da đặt cược lớn thế?
Nhưng nghĩ lại, ngay cả ban giám hiệu cũng tin chuyện này là thật.
Tôi không thể nói các lãnh đạo trường toàn là kẻ ngốc được.
Hơn nữa bây giờ hồ cũng cạn nước rồi, m/a da đâu còn cơ hội đòi mạng nữa.
Tôi nhất định phải xem cơ hội thứ ba này rốt cuộc là gì.
Bình luận
Bình luận Facebook