Tôi ở căn hộ của mình vài ngày, cuối tuần dẫn Lâm Dư về nhà.
Để tránh Tần Mạch tìm ra sơ hở, tôi còn cố ý giải thích việc đi khách sạn với người khác là để thử lòng Lâm Dư, sau đó ngày đó chúng tôi hóa giải hiểu lầm và đến với nhau.
Bố tôi nghe xong, không có phản ứng gì.
Còn Tần Mạch? Từ lúc tôi tuyên bố thân phận của Lâm Dư, sắc mặt cậu ta đã không ổn, trắng bệch đ/áng s/ợ.
Nhưng cậu ta không nói gì, cúi mắt, lặng lẽ ăn cơm.
Tôi không thấy rõ biểu cảm của cậu ta, chỉ thấy tay cầm đũa hơi run, khiến lòng tôi vô cớ xót xa.
Lâm Dư nói diễn tốt thì đúng là không chút nể nang.
Tôi thất thần một lát, cậu ta đã bóc đầy một bát tôm cho tôi.
Tôi quay sang nhìn, cậu ta còn gắp rau đưa đến miệng tôi: “Nào, anh yêu, ăn rau.”
Biểu cảm làm quá của cậu ta khiến tôi suýt không kìm được mà đ/ấm người.
Tôi chưa kịp nói, Tần Mạch đột nhiên đứng dậy, giọng lạnh lùng: “Tôi ăn xong rồi, hai người từ từ ăn.”
Lâm Dư vẫn nhập vai: “Anh yêu, ăn đi.”
Tôi thu tầm mắt, đ/è đũa cậu ta xuống, nói: “Bố còn ở đây.”
Ý là, diễn vừa thôi.
Nhân lúc bố đi lấy thêm cơm, tôi gắp hết tôm trong bát về: “Tay rửa chưa mà bóc tôm cho tao?”
Lâm Dư: “… Đệt.”
Sau hôm đó, tôi và Lâm Dư bắt đầu giả làm tình nhân, tôi cũng dọn ra khỏi nhà đến căn hộ của mình.
Tần Mạch bên kia không có động tĩnh gì.
Đúng lúc tôi nghĩ cậu ta sắp từ bỏ, Lâm Dư gửi một ảnh chụp màn hình: “Em mày giờ dùng tiền đuổi tao đi. Tuy tao hơi động lòng, nhưng tao có đạo đức nghề nghiệp, từ chối hết rồi.”
Tôi mở ảnh chụp màn hình:
Tần Mạch: [Cho cậu mười triệu, rời khỏi Tần Dục.]
Lâm Dư: [Không.]
Tần Mạch: [Hai mươi triệu.]
Lâm Dư: [Tôi không rời anh ấy, cậu đưa bao nhiêu cũng vô dụng.]
Tần Mạch: [Một trăm triệu.]
Lâm Dư: [Tôi nói rồi, tôi và Tần Dục là tình yêu đích thực. Tôi không rời anh ấy vì tiền. Cậu còn thế này, tôi mách anh trai cậu đấy.]
Tôi thở dài.
Sao Tần Mạch cứ khăng khăng phải là tôi? Còn học mấy chiêu cũ rích trong phim truyền hình, trẻ con thật.
Vài ngày sau, Lâm Dư lại nói Tần Mạch hai ngày nay không ngừng đe dọa dụ dỗ.
“Chậc chậc chậc, em mày chắc từ Myanmar về, th/ủ đo/ạn làm người ta nổi da gà.”
Nhìn những dòng chữ đ/áng s/ợ trong điện thoại, lòng tôi dần chìm xuống.
Không thể tiếp tục thế này. Nếu cứ để Tần Mạch phát đi/ên, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Phải tìm thời gian nói chuyện nghiêm túc với cậu ta.
Nhưng tôi chưa kịp tìm Tần Mạch, cậu ta đã chủ động đến.
Bình luận
Bình luận Facebook