Tôi bị nh/ốt rồi.
Ba tôi tự tiện xin nghỉ với cố vấn học tập, nh/ốt tôi ở nhà, trừ khi tôi chịu chia tay với Tưởng Hiểu Du, nếu không thì đừng mong bước chân ra khỏi cửa.
Họ thậm chí còn lắp cả lưới sắt ngoài cửa sổ phòng tôi, đề phòng tôi nửa đêm trèo cửa sổ trốn đi hẹn hò vụng tr/ộm.
Họ đúng là nghĩ hơi nhiều rồi.
Cho dù tôi có trốn ra ngoài, thì cũng chỉ là để quay về trường tìm Tống Dư Thâm thôi.
Tôi đã chín ngày chưa gặp cậu ấy rồi.
Kể từ khi Tống Dư Thâm đến nhà tôi, chúng tôi chưa từng xa nhau lâu đến vậy.
Tôi như ngồi trên đống lửa, lòng nóng như lửa đ/ốt, muốn biết rốt cuộc Tống Dư Thâm thích ai.
Là thiếu gia của nhà danh giá nào đó? Hay là bạn học quen trên trường?
Bảo sao sau khi lên đại học, cậu ấy đột nhiên lạnh nhạt với tôi.
Trong lòng tôi mơ hồ có chút sợ hãi.
Vì tôi bắt đầu nhận ra, sau khi rời xa tôi, cuộc sống của Tống Dư Thâm vẫn tiếp tục.
Nếu như cậu ấy thật sự ở bên người khác, thì giữa hai chúng tôi… liệu còn có thể như xưa?
Buổi tối trằn trọc không ngủ được, tôi gọi điện thoại cho Tống Dư Thâm, rủ cậu ấy chơi game với tôi. Có lúc cậu ấy sẽ nghe máy, nhưng vừa biết tôi chỉ tán dóc vô vị thì sẽ lập tức cúp, còn game thì tuyệt đối không thèm online nữa.
Tống Dư Thâm dường như bỗng dưng trở nên rất bận, bận đến mức ban ngày cũng không có thời gian trò chuyện với tôi.
Tôi ngẫm lại mới thấy thật ra cậu ấy vẫn luôn bận rộn.
Chúng tôi cùng học ở học viện Kinh tế Quản trị, ngoài ngành chính, cậu ấy còn học song bằng ngành Luật.
Mùa hè năm lớp 12, cậu ấy đã theo ba đi thực tập hai tháng, giờ cũng đã có hẳn một quản lý dự án phụ trách dẫn dắt làm quen công việc ở công ty.
Nhưng trước đây, Tống Dư Thâm chưa bao giờ vì bận mà không chơi game với tôi.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cậu ấy có thể "đa nhiệm" tốt.
Tôi như quay trở về khoảng thời gian sau khi được đón từ làng về thành phố, những ngày tháng không gặp được cậu ấy, đêm nào ngủ cũng mơ thấy cảnh Tống Dư Thâm ngồi trong chuồng cừu lừa tôi ăn phân dê.
Tôi nhớ cậu ấy.
Ngay lúc tôi sắp buông xuôi, đang vắt óc suy nghĩ xem nên nhắn gì để chia tay Tưởng Hiểu Du một cách lịch sự, thì Tống Dư Thâm bất ngờ gửi tôi một tấm ảnh.
Trong ảnh, Tưởng Hiểu Du đang thân mật tựa vào một gã đàn ông mặc đồ đen, tư thế rất mờ ám, rõ ràng là không đơn giản.
Trời ơi.
Tôi bị "cắm sừng" rồi.
Tuyệt vời quá!
Tôi có lý do chính đáng để chia tay rồi!
Tôi hí hửng gửi ảnh cho Tưởng Hiểu Du, cô ta lập tức gọi điện thoại lại.
“Tống Húc Tinh, anh dám theo dõi tôi à?”
Tôi lễ phép giải thích: “Không có đâu, em hiểu lầm rồi, là bạn anh gửi cho. Em còn bảo anh đăng ảnh công khai cơ mà, giờ ai cũng biết em là bạn gái anh rồi.”
Tưởng Hiểu Du nói: “Tùy anh. Đúng lúc tôi cũng muốn nói, tôi thấy chúng ta không hợp. Lần trước anh hứa m/ua túi cho tôi, đến giờ vẫn chưa thấy đâu.”
Tôi quên béng chuyện đó luôn.
Tôi thở phào: “Xin lỗi nha, anh quên mất tiêu. Vậy mình... chia tay nhé?”
Tưởng Hiểu Du có vẻ chẳng muốn phí thời gian với tôi: “Chia thì chia. Nhưng anh phải hứa, chuyện hôm đó không được hé nửa lời.”
Tôi đồng ý ngay tắp lự: “Yên tâm, tuyệt đối không lộ—túi cũng không nói.”
Áp lực đ/è nặng trong lòng tôi bỗng chốc tan biến.
Nói thật, một tháng yêu đương với Tưởng Hiểu Du, nói chuyện với cô ấy còn khó hơn làm bài toán cao cấp.
Nhưng mà tôi là người sai trước, đã là đàn ông thì phải có trách nhiệm.
Chỉ là, giờ cô ấy đã đổi người mới, tôi cũng không cần phải tự làm khổ bản thân nữa.
Tôi vui như mở cờ trong bụng, lập tức mở khung chat với Tống Dư Thâm ra:
"Em trai ngoan, mau về đây an ủi anh đi, anh thất tình rồi."
Bình luận
Bình luận Facebook