Vừa bước vào, ánh mắt của Tống Hành Sơ đã dán ch/ặt vào tôi.
Sao trước giờ tôi không nhận ra hắn cứng đầu thế này nhỉ?
Tôi trừng mắt, lá thư trong túi bỗng nóng ran.
Sau kỳ thi, hôm nay cả lớp phải thay đổi chỗ ngồi.
Lục Viễn muốn ngồi cùng tôi.
Ý định chưa kịp thành hình, đã bị ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm dập tắt.
Cậu ta khóc lóc ỉ ôi sau lưng tôi, luôn miệng gào thét: "Anh Giản, hu hu, không có em, anh có cô đơn không?"
Tôi m/ắng: “Cút nhanh đi.”
Lục Viễn và tôi là đôi bạn thân.
Chúng tôi thường xuyên gây sóng gió ở chỗ ngồi cuối lớp.
Lần này cậu ta đứng hạng chót, mất đi quyền lựa chọn.
Nhưng cậu ta vẫn cố chấp: "Anh Giản gấp gáp đuổi em đi, chẳng lẽ đã tìm được người mới?"
"Đồ đàn ông bạc tình!"
Đồ diễn sâu.
Tôi trợn mắt định m/ắng cậu ta, nhưng chưa kịp mở miệng, tầm mắt đã chạm phải bóng dáng của một người khác, là Tống Hành Sơ cùng chiếc cặp của hắn.
Hắn bước tới, liếc nhìn bàn tay Lục Viễn đang khoác vai tôi, rồi đặt cặp xuống chỗ ngồi của Lục Viễn.
Tôi thấy.
Lục Viễn thấy.
Cả lớp đều thấy.
Lục Viễn tròn mắt.
Cậu ta nhìn tôi, nhìn Tống Hành Sơ, rồi lắp bắp: "Anh Giản... Anh và..."
"Hai người thật sự đang yêu đương sao?"
Tôi quát: "Yêu đương cái quái gì!"
Dứt lời, tôi bước nhanh tới, nắm lấy tay Tống Hành Sơ, sắc mặt tối sầm: "Ai cho cậu ngồi đây?"
Tôi thừa nhận mình chột dạ, ngồi cạnh kẻ luôn dòm ngó mình, ai mà chẳng hoảng hốt.
Tống Hành Sơ nhìn tôi, cúi đầu nói: "Hạng nhất được chọn chỗ ngồi."
"Điểm của tớ cao nhất lớp, muốn ngồi ở đâu cũng được."
Tống Hành Sơ là học sinh chuyển lớp.
Hắn học giỏi, vì mới chuyển tới nên không có chỗ ngồi, đành ngồi ở bàn đầu.
Nghe cũng hợp lý.
Nhưng trên thực tế, người có điểm cao nhất lớp chính là tôi!
Tôi cau có: "Điểm của cậu cao nhất lớp? Đùa tôi à?"
"Ra ngồi trước mặt tôi."
Tống Hành Sơ nhìn tôi từ đầu đến chân, hơi nhướng mày.
Hắn nhướng mày là có ý gì?
Tôi nóng m/áu, chuẩn bị phát đi/ên thì Lục Viễn ở đằng sau đã lên tiếng trước: "Anh Giản, hình như Tống Hành Sơ cao 1 mét 88."
"Còn anh chỉ cao 1 mét 82 thôi nhỉ?"
"Hình như cậu ta đúng là cao hơn anh thật."
Thật đúng là: Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ng/u.
Chúc mừng, Lục Viễn cùng chiếc cặp của cậu ta đã bị tôi đ/á một phát bay xa.
Tống Hành Sơ đắc ý ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi sẽ không cho phép hắn ngồi sau lưng để s/ỉ nh/ục mình đâu.
Từ khi Tống Hành Sơ kéo ghế ngồi cạnh tôi, lớp trưởng ngồi phía trước cứ quay lại nhặt bút.
Không phải chứ, diễn cho giống thật một chút được không?
Ánh mắt cô ấy gần như dán ch/ặt vào mặt chúng tôi.
Nhìn thấy cô ấy, đầu óc tôi lại hiện về những truyện người lớn mà cô ấy viết.
Tai đỏ ửng, tôi vội cúi đầu làm bài.
Tống Hành Sơ bên cạnh đang liếc nhìn tôi.
Ch*t ti/ệt, nhìn gì mà nhìn?
Bình thường chưa nhìn đủ sao?
Tôi cắm cúi làm bài, lầm bầm: “Kỳ thi tới, nhất định phải đứng đầu để đ/á bay tên khốn Tống Hành Sơ này.”
Vừa giải được hai câu, Tống Hành Sơ bỗng lên tiếng: "Giản Hoài, lá thư tình kia..."
Lớp trưởng ngồi phía trước gi/ật mình đ/á/nh rơi bút.
Tôi cứng đờ, nghiến răng quát: "Cảnh cáo cậu, đừng nói chuyện với tôi!"
Tống Hành Sơ im bặt, quay mặt đi.
Tưởng hắn đã ngoan ngoãn, ai ngờ vừa làm thêm vài câu, tôi lại bị hắn chọc khuỷu tay.
Tôi gi/ận dữ quay sang, chuẩn bị m/ắng xối xả.
Hắn đẩy tờ giấy nhỏ đến trước mặt tôi, ánh mắt ngây ngô nhìn tôi.
Đúng là người đứng nhất khối, bị cấm nói liền viết giấy.
Tôi cầm tờ giấy lên rồi đọc: [Đã xem thư tình chưa?]
Tôi viết ng/uệch ngoạc chữ [cút] rồi đẩy lại cho hắn.
Hắn lại đẩy giấy sang: [Tối nay về chung không?]
Về cái gì!
Nhà tôi và nhà họ Tống vốn là hàng xóm, nhưng bố của chúng tôi lại như nước với lửa.
Nghe nói từ nhỏ, họ đã đ/á/nh nhau tới lớn.
Tôi với Tống Hành Sơ cũng không ưa nhau.
Nhưng mẹ của chúng tôi lại bắt chúng tôi cùng nhau về nhà.
Hòa thuận cái quái gì!
Không quen!
Không biết!
Không cùng đường!
Tôi viết: [Lớp trưởng kèm tôi học, từ nay không đi chung nữa.]
Vừa đưa giấy xong, sắc mặt Tống Hành Sơ đã tối sầm.
Hắn vốn không hay biểu lộ cảm xúc.
Làm gì mà như mất h/ồn thế kia?
Từ chối về chung thôi mà!
Đang định làm bài tiếp thì tờ giấy mới lại được đưa tới: [Đi với tớ.]
[Tớ cũng có thể kèm cậu học.]
Trời ơi, đúng là đồ mặt dày!
Đang định m/ắng hắn thì chợt có bóng người đứng ngay trước mặt tôi.
Tờ giấy bị gi/ật đi, là giáo viên chủ nhiệm! Giọng giáo viên chủ nhiệm vang lên: "Đi với tớ, tớ cũng có thể kèm cậu học."
"Ôi, lời mời của hạng nhất khối đây mà! Thảo nào Giản Hoài mải viết giấy."
"Được, nếu tháng sau Giản Hoài không vào top 3, tôi sẽ ph/ạt Tống Hành Sơ!"
Cả lớp cười ầm lên.
Bút trong tay tôi gần như g/ãy làm đôi.
Tống Hành Sơ khốn kiếp!
Cậu ch*t chắc rồi!
Chương 10
Chương 15
Chương 16
Chương 12
Chương 6
Chương 10
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook