May sao, ngày hôm sau chỉ có tiết thể dục.
Các bạn nam nữ tụ tập thành từng nhóm.
Cặp song sinh nhà họ Đào vừa xuất hiện đã chiếm trọn ánh nhìn của mọi người.
Họ mặc hai bộ đồ đối lập đỏ - xanh dương, gương mặt điển trai nhưng phong cách hoàn toàn khác biệt.
Tiếng reo hò trên sân bóng không ngớt.
Đội cổ vũ cầm nước xếp thành vòng trong vòng ngoài.
Tôi đứng ngoài vòng, thầm cảm khái: Sinh ra làm người, khoảng cách quả thực quá lớn.
Sao mình lại may mắn có được khuôn mặt ưa nhìn thế này nhỉ? Kiếp sau chắc vẫn dùng được!
"Cậu không qua đó sao?"
Học thần đeo cặp kính dày cộp, lên tiếng hỏi tôi.
"Sao cậu không đến thư viện?"
Tôi lắc đầu đáp lại bằng câu hỏi.
Học thần thở dài: "Tín chỉ, bắt buộc phải tham gia."
Tôi nín cười.
Không ngờ học thần cũng có ngày này.
Đang trò chuyện vui vẻ thì Đào Lãng Triệt bước ra giữa sân.
Đám đông vô thức dạt sang hai bên, mở lối cho anh.
Tôi vội vàng đứng dậy.
Đào Lãng Triệt chớp mắt với tôi, đưa một hộp nhỏ:
"Ăn xong hai tiếng sau uống nhé."
Ánh mắt bạn học lập tức đổ dồn về phía tôi, có người còn cố nhìn xem hắn đưa thứ gì.
Mặt tôi nóng ran, cắn môi dấu vội hộp th/uốc vào túi.
Cậu ấy đưa th/uốc trị bệ/nh lạ cho tôi giữa chốn đông người như vậy.
Thật là... khiến lòng tự trọng của tôi bị giày vò.
Dù không hiểu sao anh phải đưa lúc này, nhưng xét cho cùng cậu cũng tốt bụng mà đúng không?
Tôi nắm ch/ặt viên th/uốc, kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, háo hức chờ đợi hiệu quả lần đầu tiên.
Bình luận
Bình luận Facebook