Chương 10
Trong một tháng này, Cố Liễm không giao cho cậu bất cứ nhiệm vụ gì.
Chỉ mang theo cậu mỗi ngày để huấn luyện thể lực, kỹ xảo, còn cho cậu nuôi một con chó lông vàng.
Chó con hai tháng hoạt bát đáng yêu, mỗi ngày đều vây quanh Tô Ngự chơi đùa.
Căn cứ cũng có người mới tới.
Đó là một cậu bé rất đẹp trai, cười rất ngọt ngào, thích vây quanh Cố Liễm.
Tô Ngự ôm Kim Mao ngồi trên thảm, Tiểu Kim Mao an tâm nằm trong lòng cậu ngủ.
Không ngờ “thất sủng” lại tới nhanh như vậy.
Chu Thành nhịn không được đến thăm cậu.
Chu Thành dùng bình nước khoáng lấy cho cậu một chút rư/ợu, cũng không biết lấy từ đâu ra.
Dù sao căn cứ cấm rư/ợu.
“Cậu... cậu cũng đừng khổ sở.” Chu Chân Thành không biết an ủi người khác như thế nào, anh ta gãi đầu, tổ chức ngôn ngữ hết sức cố hết sức: “Hắc Tiêu vẫn luôn như vậy, tôi đến lâu như vậy nhưng cậu vẫn là người đầu tiên có thể cùng ngài ấy…”
Chu Thành đỏ mặt nói không nổi nữa.
“Người đầu tiên có thể cùng anh ấy lên giường phải không?” Giọng nói Tô Ngự rất bình thản, thanh tuyến của cậu trong trẻo nhưng lạnh lùng, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách.
“Không sai biệt lắm, dù sao chúng ta cũng không thể thiên trường địa cửu, nói không chừng ngày nào đó sẽ không còn.”
“Hơn nữa bộ dạng cậu cũng đẹp, nếu muốn tìm bạn cũng không phải không... Hắc Tiêu không phải không thể.”
Tô Ngự không nói tiếp, mà mở chai nước khoáng rót một ngụm.
Rư/ợu trắng.
Thuần hương mà mãnh liệt.
“Tôi sẽ không buồn, anh yên tâm.” Thật lâu sau, Tô Ngự nói.
Bình luận
Bình luận Facebook