Tôi đặt chân đến tầng 27.
Yêu quái của tầng này là một nữ nhân viên văn phòng mặc đồng phục, trang điểm đậm cùng chiếc tạp dề lệch phong cách.
Trong tay nàng ta còn dắt theo một cậu bé toàn thân nát vụn như bị ngh/iền n/át.
Dù không đọc báo, tôi cũng nhận ra đôi mẹ con này.
Hồi đó, cậu bé gặp t/ai n/ạn ở trường. Người mẹ vội vã mặc nguyên đồ công sở chạy đến hiện trường, nào ngờ bị kẻ x/ấu đăng lên mạng xã hội công kích là "gái b/án hoa", ch/ửi bới "con ch*t rồi còn tô son điểm phấn", chất vấn "có phải vừa từ giường đàn ông bước ra không".
Đau đớn tột cùng trước làn sóng b/ạo l/ực mạng, người mẹ ấy đã gieo mình từ tòa cao ốc.
Hóa ra ở thế giới này, hai mẹ con họ đã đoàn tụ.
Tôi vừa định lên tiếng an ủi người mẹ trẻ, đứa bé gương mặt biến dạng bỗng oà khóc bằng giọng ngây thơ:
"Dì ơi, cháu đã an ủi mẹ xong rồi. Hí hí, nếu thấy mấy kẻ đó xuất hiện, cháu sẽ x/é x/á/c họ thành trăm mảnh. Hehe, nói nhỏ dì nghe nè, ba hôm trước có người đến nhà cháu - chính là tên từng hại mẹ cháu đấy!"
"Hắn ta van xin trước khi ch*t, nói mình chỉ repost một status liên quan, chưa từng ch/ửi mẹ cháu. Nhưng cháu vẫn gi*t hắn. Vì theo cháu, hắn là đồng phạm."
"Mẹ cháu làm đẹp là vì yêu cầu công việc. Thực ra chỉ cần mẹ vui, dù nấu cơm trong đồng phục, cháu vẫn thấy mẹ là siêu nhân."
Tôi nhìn bộ dạng của người phụ nữ, âu yếm xoa đầu cậu bé:
"Cháu cũng là siêu nhân đấy."
Siêu năng lực của cháu, chính là khiến mẹ cháu hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận Facebook