Thêm mười mấy phút nữa trôi qua, các bạn cùng phòng khác đều đi học cả.
Trần Xà Niên xin nghỉ, quay về ký túc xá.
"Sao lại trùm chăn thế? Bị mèo dọa à?"
Tôi ôm ch/ặt chăn không lên tiếng.
Giả vờ ngủ!
Trần Xà Niên kiên nhẫn giải thích: "Đó là con mèo Văn D/ao nuôi trong trường, bình thường chỉ ăn thức ăn cho mèo thôi."
Chẳng lẽ mèo chỉ ăn thức ăn cho mèo là tránh được bản năng không bắt chuột sao?
Với chúng, tôi không chỉ là thức ăn mà còn là đồ chơi!
"Ngủ thật à? Tôi mang hạt dưa cho cậu nè."
Vừa nghe thấy hạt dưa, tôi liền thò đầu ra, thấy Trần Xà Niên hai tay trống không, tôi mới biết mình bị lừa rồi.
Cũng đúng, siêu thị cách đây rất xa, hắn đi về tốn nhiều thời gian như vậy, lấy đâu ra thời gian để m/ua đồ.
Trần Xà Niên lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi đảo mắt đi chỗ khác: "Không có, tôi định chuyển trường rồi."
Ánh mắt hắn thoáng chút hoảng hốt: "Vì con mèo?"
Vì anh đấy… hứ!
Giọng hắn dò hỏi: "Đừng đi được không?"
Giờ mới biết tôi là chuột tốt à?
Muộn rồi!
"Cậu nói gì cũng vô ích, tôi đã quyết định rời đi rồi."
Chỗ này không giữ chuột, ắt có chỗ giữ chuột!
Trần Xà Niên nghe vậy, cúi mắt cười khẽ đầy bất lực: "Sao, không ở đây, cậu còn định đi lang thang nữa à?"
Cái gì?
Đôi môi mỏng của Trần Xà Niên mấp máy: "Bạn chuột hamster, tai cậu lộ ra rồi đấy."
"Tai!"
Trước khi tôi kịp đưa tay sờ, một cảm giác lạnh buốt chạm vào tai tôi trước.
Trần Xà Niên hứng thú véo sụn tai chuột hamster của tôi.
Véo đỏ cả lên.
Chuột cũng có lòng tự trọng chứ.
Tai không được sờ bậy!
"Cậu buông tôi ra." Tôi gạt tay hắn.
Ánh mắt Trần Xà Niên càng thêm vui thích.
"Lâm Thư, cậu phản ứng như thế này… cứ như tôi đã làm gì cậu vậy."
Tôi tức gi/ận: "Chẳng lẽ không phải sao, tai tôi chưa bao giờ bị người ta sờ như thế này cả!"
Nói rồi, tôi đứng phắt dậy, chỉ lấy vài món đồ bên người, đội mũ rồi bước ra khỏi phòng ký túc xá.
Đột nhiên, một cái đuôi rắn màu tím sẫm quấn lấy eo tôi.
Hai chân tôi bủn rủn.
Rắn từ đâu ra vậy!
Phía sau, giọng Trần Xà Niên lạnh lùng: "Lâm Thư, ngoan nào."
Trần Xà Niên, hắn... hắn sao lại là rắn!
Bình luận
Bình luận Facebook