"Con......"
Tôi chưa kịp đáp, bố đã xông vào nhà, chứng kiến cảnh tượng hỗn lo/ạn.
"Mẹ kiếp! Đứa nào làm đây? Có phải mày không?"
Giọng gầm thét của ông khiến tim tôi đ/ập thình thịch. Tôi co rúm người, bị một cú đ/á văng xa.
"Đồ khốn kiếp! Sao mày á/c đ/ộc thế? Tao đ/ập ch*t cái thứ đồ chó má như mày!"
"Đồ ti tiện! Cả gan động vào đồ của tao, mày muốn chọc gi/ận tao lắm rồi hả?"
Những cú đ/á liên tiếp dội vào người, bàn tay nện xuống mặt tôi đen sì. Tôi rú lên thảm thiết: "Bố ơi, không phải con! Có người lạ đột nhập, họ phá khóa..."
"Thật không phải con, thật không phải con đâu....."
Những lời biện minh đã chuẩn bị sẵn trở nên vô dụng. Bố tôi đang say, cơn gi/ận dữ còn dữ dội hơn mọi khi. Ông chẳng thèm nghe giải thích.
Cổng mở toang, hàng xóm xúm lại xem tôi lăn lộn dưới đất ăn đò/n. Có lẽ cảm thấy x/ấu hổ, hoặc đã đ/âm mệt, bố tôi phun nước bọt vào tôi rồi xua đuổi đám đông.
"Mẹ mày đâu? Ch*t ti/ệt chỗ nào rồi?"
"Ra đồng thu hoạch ngô rồi ạ. Hai người đi cách nhau có mấy bước..."
Tôi nuốt trộng vị tanh trong cổ họng, lần đầu tiên kịp trình bày câu chuyện đã chuẩn bị, chỉ tay về phía ổ khóa g/ãy. Bố tôi khẩy khẩy cười lạnh, t/át tôi một cái đ/á/nh "bốp": "Đồ gian trá!"
"Tao về nhà đâu thấy bóng người. Giả sử có kẻ tr/ộm, sao mày không chạy đi tìm mẹ? Không tránh xa chỗ nguy hiểm?"
Ông ấy hiểu tôi quá rõ.
Ở lại hiện trường khi nhà có tr/ộm - chuyện đó làm sao hợp lý được?
"Tiểu Linh..." Giọng bố chợt nhẹ bẫng, như đang nựng con thú cưng: "Bố nên xử lý thế nào với đứa con gái không biết nghe lời đây?"
Bình luận
Bình luận Facebook