Khi tôi và Khúc Trì quay trở lại căn cứ phía bắc, chúng tôi phát hiện ra rằng nơi này đã bị tập trung đông đảo bởi những đội quân lớn đến trước.
Và lực lượng đông đảo đến đây đã tăng gấp đôi số lượng khi chúng tôi rời đi.
Ngày tận thế có thể kí/ch th/ích khả năng học tập đa dạng của một người.
Khi còn sống, Ngô Quang chỉ là một giáo sư bị ám ảnh bởi học thuật. Bây giờ anh ta đã đảm nhận một trọng trách lớn và làm rất tốt, nhưng một số quyết định của anh ta vẫn còn hơi non xanh.
Sau khi chúng tôi trở về, anh ta lại cống hiến hết mình cho khoa học, còn tôi đảm nhận mọi công việc của căn cứ.
Với kinh nghiệm của kiếp trước, tôi đã quen đường đi ở kiếp này.
Những người tham gia căn cứ đến từ mọi tầng lớp xã hội trước ngày tận thế, và một xã hội loài người nhỏ bé đã ra đời.
Sau hơn một tháng lo lắng xử lý căn cứ, Lễ Vu lan cuối cùng cũng sắp đến.
Hàn Đạo Thành cũng thành công đến trước Lễ Vu lan nửa tháng.
Phải nói rằng Hàn Đạo Thành quả thực có năng lực khá tốt, trong những ngày tận thế thế mà lại có thể có được nhiều chiếc xe đã dùng lâu như vâỵ, bền bỉ và mạnh mẽ, điều này khiến tôi có chút gh/en tị.
Ông ta cũng hào phóng để lại hai chiếc xe ở căn cứ của chúng tôi và bàn giao các kỹ năng sửa đổi cho các kỹ thuật viên của chúng tôi để tạo điều kiện thuận lợi cho những chuyến thăm sau này.
Việc hợp tác diễn ra rất suôn sẻ. Phần lớn q/uỷ được phái tới đây đều ở lại căn cứ phía bắc, một số ít cũng theo Hàn Đạo Thành trở về.
Đồng thời, chúng tôi truyền tin tức ra thế giới bên ngoài và đưa ra lời hứa: chỉ cần Hàn Đạo Thành được công nhận là người đứng đầu, căn cứ phía bắc sẽ phái á/c q/uỷ đến bảo vệ các căn cứ khác và chia sẻ mọi kết quả nghiên c/ứu khoa học.
Tại cuộc họp căn cứ đầu tiên ba năm sau, tất cả các nhà lãnh đạo đều đề cử Hàn Đạo Thành trở thành tổng lãnh đạo của nhân loại, và căn cứ nhân loại cuối cùng đã hình thành một thể thống nhất.
Lúc này, đã sớm hơn 5 năm so với thời gian đoàn tụ dự kiến ban đầu của tôi.
Ba năm nữa đã trôi qua kể từ ngày nhân loại thống nhất.
Trong ba năm qua, con người đã giành lại được gần một nửa lãnh thổ từ tay zombie.
Với việc tái lập trật tự xã hội và sự hồi sinh của nền kinh tế và công nghệ, các khu định cư của con người xung quanh không ngừng mở rộng với các căn cứ ban đầu là trung tâm.
Sự thật đã chứng minh rằng tôi không hề nhầm lẫn, dưới sự bố trí ban đầu của Khúc Trì và tôi, Hàn Đạo Thành đã có thể phát huy hết nắm đ/ấm của mình.
Mọi thứ đang đi đúng hướng.
Sau sáu năm đệm, một phần của chuỗi công nghiệp hiện đã được khôi phục.
Nhân loại không còn phụ thuộc quá nhiều vào ng/uồn cung cấp trước ngày tận thế. Các đội được cử đi là những chiến binh giàu kinh nghiệm hơn và chịu trách nhiệm tiêu diệt lũ zombie xuất hiện gần đó.
Tương lai đã hoàn toàn thay đổi, tiếp theo là thời đại để Hàn Đạo Thành và các nhà khoa học thể hiện tài năng của mình.
Tôi buộc phải nghỉ hưu luôn rồi.
Thật ra, vốn dĩ tôi định ngồi ở ghế sau ra ngoài đ/á/nh zombie. Dù sao thì kiếp trước tôi cũng đã quen với công việc này.
Nhưng Khúc Trì không cho tôi ra ngoài, trước khi cùng quân đội đi săn zombie mỗi ngày, hắn sẽ bảo những người khác để mắt đến tôi.
Tôi: “....”
Được rồi, tôi nghỉ hưu.
Mặc dù Hàn Đạo Thành đã trở thành thủ lĩnh được công nhận, nhưng ông ta vẫn ở căn cứ của mình và các căn cứ khác vẫn do các thủ lĩnh khác nhau quản lý.
Tôi đương nhiên trở thành thủ lĩnh được công nhận của căn cứ phía Bắc nên không ai dám chỉ đạo tôi làm việc gì.
Bởi vì đã tích lũy kinh nghiệm cả đời và biết chút ít về mọi thứ nên không thể ngày ngày ngồi yên, tôi lang thang giúp đỡ chỗ này chỗ kia nhưng tôi đã tạo được tiếng tốt là người thân thiện với mọi người.
Nhưng kiếp này được Khúc Trì bảo vệ rất tốt, tôi gần như không có kinh nghiệm đối đầu trực diện với zombie, cũng không có đ/á/nh đ/ập thực sự. Cho dù tôi có chăm chỉ luyện tập thì thể lực cũng kém xa so với kiếp trước.
Chẳng qua là chuyển mùa, tôi liền bệ/nh rồi.
Chỉ là cảm lạnh nhẹ bình thường, không có gì nghiêm trọng, nhưng tôi bị một đám người ép vào phòng và nghỉ ngơi rất tốt.
Ở trong phòng buồn chán, đầu óc choáng váng, không muốn làm gì chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bức tường.
Tình cờ có một tấm gương trên tường, và ánh mắt tôi dần dần bị thu hút bởi tôi trong gương.
Đã ở tận thế đã lâu, đối với tôi giới tính không còn quan trọng nữa.
Tôi đã làm được nhiều điều mà không người đàn ông nào có thể làm được, cũng không ai bắt tôi phải tuân theo những tiêu chuẩn khắt khe của phụ nữ nữa.
Đã lâu lắm rồi tôi mới nhìn kỹ vào gương.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve những nếp nhăn nơi khóe mắt. Đời này tôi đã ba mươi rồi.
“Ngươi đang làm gì đấy?”
Tôi từ lâu đã quen với sự xuất hiện m/a không biết q/uỷ không hay của Khúc Trì rồi.
Như thường lệ, nhìn như tôi n/ợ hắn một nghìn tám trăm vạn vậy đó, nhưng nếu nhìn kỹ, sắc mặt hắn bao nhiêu năm nay vẫn chưa hề thay đổi.
Dù sao hắn cũng là q/uỷ, dung mạo đã cố định từ lâu.
Còn tôi là một con người, và tôi sẽ chỉ già đi dưới nền tảng của hắn.
Tôi chợt thấy hơi buồn.
Kiếp trước may mắn quay ngược thời gian, nhưng kiếp này sẽ không có cơ hội này nữa.
Đột nhiên, Khúc Trì, người luôn thích giữ khoảng cách với tôi, nghiêng người tới, nắm lấy bàn tay vẫn đang chạm vào mặt tôi và từ từ đưa mặt hắn lại gần hơn.
Q/uỷ không có hơi thở, nhưng tôi dường như cảm nhận được những làn sóng không khí nhẹ nhàng thổi vào mặt, xuyên qua da thịt, làm xáo trộn dòng nước tĩnh lặng trong tim.
Đáng lẽ trước đây đôi mắt của hắn có màu nâu sẫm, nhưng vì hắn đã trở thành q/uỷ nên màu sắc trở nên nhạt hơn và biến thành màu nâu nhạt đẹp đẽ và trong trẻo.
Bóng của tôi phản chiếu trong đôi mắt này.
Bàn tay còn lại của hắn chạm vào mặt tôi, bàn tay to lớn của hắn có thể trực tiếp che đi nửa khuôn mặt của tôi. Đầu ngón tay của hắn xoa xoa mặt tôi với cảm giác mát lạnh, cảm giác càng ngày càng cứng hơn và nhiều lực hơn.
Bình luận
Bình luận Facebook