5.
Mặc dù là nói như vậy.
Nhưng vào ngày thứ ba của cuộc chiến tranh lạnh giữa tôi và Phù Bạch, tôi vẫn không nhịn được mà gõ cửa.
Suy cho cùng thì đó chính là nhân ngư mà tôi đã dành ba năm nuôi dưỡng.
Cũng không dễ dàng gì tôi mới nuôi được anh ấy có tý thịt, tôi không thể để cơ thể của anh ấy suy nhược lần nữa.
Cho dù đã là dễ hợp dễ tan thì đến lúc đó tôi phải đòi Khương Như Vận chi phí th/uốc men và chi phí sinh hoạt của nhân ngư…
Ngay khi tôi giơ tay lên thì cánh cửa cót két mở ra.
Phù Bạch, người đã nh/ốt mình trong phòng ba ngày không ra ngoài giương đôi mắt đen láy nhìn tôi.
Anh ấy mím môi lúng túng đưa cho tôi chiếc hộp đang cầm trên tay.
“Đừng nói là do anh cảm thấy món quà anh tặng tôi lức trước quá tệ nên mới cố ý chuẩn bị một món quà kỷ niệm mới nhé?”
Để làm dịu bầu không khí nên tôi cố tình nói như thể đó là một câu chuyện cười.
Nhưng sắc mặt của Phù Bạch tối sầm nhưng anh ấy cũng không phản bác.
Dái tai trắng ngần dưới mái tóc trắng bạc đỏ lên, đến mức gần như màu m/áu.
Lần này đến lượt tôi hơi gi/ật mình.
Tôi mở hộp quà ra.
Vẫn là một mẫu chạm khắc gỗ hình trái tim.
Nó lớn hơn nhiều so với cái lúc trước anh ấy đưa cho tôi.
Ở giữa trái tim bằng gỗ bóng loáng đó có đính viên đ/á quý màu xanh mà tôi đã tặng cho Phù Bạch.
Giống như những thứ đắt tiền bị ép nhét vào một nơi rẻ tiền.
Thật sự nó không hề phù hợp.
Nó cũng làm cho viên đ/á quý đắt tiền ban đầu này trông rẻ tiền hơn rất nhiều.
Tôi nhếch môi cười: “Anh cũng quá lãng phí rồi…”
"Tôi muốn quay về nhà."
Giọng nói trong trẻo thuần khiết vang lên.
Ánh mắt Phù Bạch phức tạp, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh như trước.
Anh ấy đưa cho tôi một tấm chi phiếu: "Đây là quà cảm ơn."
Số tiền rất lớn.
Nó đủ để tôi có cái ăn và cái mặc trong một thời gian dài.
Tôi ngơ ngác nhìn hộp quà và tấm chi phiếu, gần như buột miệng nói: “Nhưng chúng ta đã lập khế ước…”
"Chuyện này cô không cần lo."
Phù Bạch ngắt lời tôi.
Anh ấy mím ch/ặt môi, miễn cưỡng che giấu sự khó chịu: "Khế ước cũng có thể chấm dứt!"
Tôi nói "ồ" một cách chậm rãi.
Tôi tự nhủ hóa ra anh ấy sắp về nhà nên không còn muốn n/ợ tôi ân tình nào nữa.
Tôi luôn là người khá dễ nói chuyện trước mặt Phù Bạch.
Thế nên vẻ mặt của anh ấy dịu lại rồi anh ấy lại nói.
"Cô không cần lo lắng khế ước chấm dứt sẽ gây ảnh hưởng đến cô, để bồi thường, nhà tôi sẽ tìm cho cô một thú nhân mới, mấy ngày nữa thú nhân mới sẽ tới."
Phù Bạch hình như còn muốn nói gì nữa nhưng tôi thực sự không nghe rõ.
Tôi chỉ im lặng rất lâu.
Rồi tôi cố gắng chớp mắt thật mạnh, cố gắng kìm nén những cảm xúc chua chát trong đó.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được hỏi: “Có nhất thiết phải phá bỏ khế ước không?”
Lời nói của Phù Bạch đột nhiên dừng lại.
Có rất nhiều cảm xúc lóe lên trong mắt anh ấy.
Nó giống như sự do dự, giống như đắc ý, và giống như cáu kỉnh hơn.
Nhưng cuối cùng tất cả chỉ là sự im lặng.
“Khương Nhiên.”
Phù Bạch gọi tên tôi, hàng mi dài của anh ấy hơi cụp xuống.
Nhưng giọng điệu của anh ấy lại bình tĩnh và trịch thượng hơn bao giờ hết.
Anh ấy nói: “Cô không xứng với tôi.”
Bình luận
Bình luận Facebook