Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
Phía sau im lặng rất lâu.
Lâu đến mức ta tưởng hắn đã đi rồi. Mới nghe được giọng nói cực kỳ khẽ, mang theo một sự buồn bã khó tả.
“... Vâng, đệ tử, xin cáo lui.”
Nghe tiếng bước chân hắn rời đi, ta thở phào nhẹ nhõm, toàn thân gần như kiệt sức.
Suýt c.h.ế.t. Chỉ thiếu chút nữa, mọi công sức đã tan thành mây khói.
Nhưng ta lờ mờ cảm thấy, có gì đó không đúng. Ánh mắt cuối cùng của hắn, không giống như sự thất vọng vì bị ta từ chối quà tặng.
Mà giống như một loại quyết tuyệt... sau khi x/á/c nhận một phỏng đoán nào đó?
Là ta nghĩ nhiều rồi sao?
Đúng, chắc chắn là ta nghĩ quá xa rồi.
Hắn chắc chắn là cảm động trước sự “vô tư hiến dâng” của ta, quay về nỗ lực luyện hóa Băng Liên, nâng cao thực lực, rồi càng thêm cảm kích ta, triệt để dẹp bỏ ý định g.i.ế.c ta.
Nhất định là như vậy!
Ta đã thành công tránh được xung đột cốt lõi trong nguyên tác, tiếp theo, chỉ cần đợi hắn xuất quan, ta hẳn là... an toàn rồi nhỉ?
9.
Thẩm Vọng Thư bế quan rồi.
Thính Trúc Viện bị kết giới linh lực mạnh mẽ bao phủ, không còn một chút âm thanh nào.
Ta trải qua mấy ngày thấp thỏm lo âu, thấy mọi chuyện sóng yên biển lặng, liền dần dần thả lỏng. Xem ra, chiến lược của ta là chính x/á/c.
Nguy cơ đã được giải trừ!
Ta bắt đầu thực sự tận hưởng cuộc sống sư tôn cá muối. Mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, ngắm mây, uống trà, chỉ điểm cho vài đệ tử ký danh khác, ngày tháng trôi qua tiêu d.a.o và khoái hoạt. Chỉ là thỉnh thoảng, ánh mắt lướt qua Thính Trúc Viện yên tĩnh, trong lòng lại dấy lên một cảm giác trống rỗng khó tả.
Nhưng ta nhanh chóng quy kết điều này là do một chút không quen sau khi “Kế hoạch giữ mạng” thành công.
Thời gian thấm thoắt, đã nửa năm trôi qua. Tính toán ngày tháng, Thẩm Vọng Thư cũng sắp xuất quan rồi.
Ta suy tính, đã đến lúc thực hiện bước cuối cùng của “Kế hoạch giữ mạng” – hoàn thành công việc, rút lui an toàn.
Cứ ở mãi bên cạnh nhân vật chính, khó bảo đảm sẽ không xảy ra bất trắc nào. Cách tốt nhất, chính là tìm một thời cơ thích hợp “giả c.h.ế.t trốn đi”, hoặc là viễn du hải ngoại, tìm một nơi sơn thanh thủy tú (non xanh nước biếc) ẩn cư, triệt để thoát ly cốt truyện.
Ta bắt đầu âm thầm sắp xếp hành lý, lập kế hoạch lộ trình, thậm chí lén lút luyện chế vài tấm phù lục cải biến dung mạo khí tức.
Đúng lúc ta đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, dự định đợi Thẩm Vọng Thư xuất quan, nhìn hắn lần cuối rồi tìm cớ “du ngoạn tứ hải” thì dị biến xảy ra.
Đó là một đêm trăng tà mờ ảo.
Ta đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, bỗng cảm thấy một trận tim đ/ập dữ dội, linh lực toàn thân ngưng trệ tức khắc, tứ chi mềm nhũn vô lực.
Chuyện gì thế này?
Ta giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng ngay cả sức để nhấc ngón tay cũng không có. Là tẩu hỏa nhập m/a?
Hay là... trúng đ/ộc?
Không thể nào, ta ăn uống cực kỳ cẩn thận...
Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc, im lìm không tiếng động xuất hiện bên giường ta.
Ánh trăng phác họa thân hình cao ráo thẳng tắp của hắn, mày mắt vẫn tinh xảo như tranh vẽ, chỉ là đôi mắt mà ta từng tưởng đã tan chảy băng giá, giờ đây sâu thẳm như hồ lạnh không đáy, bên trong cuồn cuộn một dòng chảy ngầm khiến ta kinh hãi, không thể hiểu được.
Là Thẩm Vọng Thư.
Hắn đã xuất quan rồi. Nhưng sao hắn lại ở đây?
Bằng cách này?
10.
“Sư... tôn.” Hắn mở lời, giọng nói trầm thấp khàn đặc, mang theo một sự bình tĩnh q/uỷ dị.
Chuông báo động trong lòng ta réo vang, cố gắng giữ bình tĩnh: “Vọng Thư? Ngươi xuất quan rồi? Vi sư... thân thể có chút không khỏe, ngươi...”
Hắn cúi xuống, những ngón tay lạnh như băng khẽ lướt qua má ta, động tác mang theo một vẻ luyến tiếc bệ/nh hoạn, nhưng lại khiến ta dựng tóc gáy.
“Không khỏe?” Hắn cười khẽ, tiếng cười không có chút hơi ấm nào, “Là vì cái này sao?” Hắn mở lòng bàn tay ra, bên trong là một nhúm tro hương đã ch/áy hết.
“Túy Tiên Tán... vật nhỏ trong kho chứa đồ của Người. Vô sắc vô vị, phong tỏa linh lực người khác, vô hại với cơ thể.” Hắn chậm rãi thong thả nói, nhưng ánh mắt lại như lưỡi d.a.o cạo qua khuôn mặt kinh ngạc của ta: “Người đã dạy đệ tử, biết mình biết người, trăm trận không nguy. Mỗi một món đồ trong kho chứa đồ của sư tôn, đệ tử đều... rõ như lòng bàn tay.”
Đồng tử ta co rút, toàn thân lạnh buốt. Túy Tiên Tán... quả thật ta có, là do nguyên chủ để lại, ta gần như đã quên sự tồn tại của nó!
Hắn lấy đi từ lúc nào?
Hắn dùng nó với ta để làm gì?
“Ngươi... ngươi muốn làm gì?” Giọng ta r/un r/ẩy không kiềm chế được.
Hắn không trả lời, ánh mắt chậm rãi lướt qua Nhẫn Trữ Vật và mấy tấm Độn Địa Phù ta giấu dưới gối, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo đ/áng s/ợ.
“Sư tôn.” Hắn kề sát ta, hơi thở ấm áp phả vào tai ta, lời nói thốt ra lại khiến ta như rơi vào hầm băng: “Người đối xử với ta tốt như vậy, cho ta sự cưng chiều và dung túng vô tận, nâng ta lên tận chín tầng mây… Chính là vì hôm nay, có thể rời bỏ ta mà không chút vướng bận sao?”
Tim ta gần như ngừng đ/ập. Hắn biết rồi?
Sao hắn lại biết được?!
“Không, không phải...” Ta muốn phủ nhận, nhưng lại cứng họng dưới ánh mắt thấu hiểu tất cả của hắn.
“Trước Bí Cảnh, Người tuy tốt, nhưng luôn ngăn cách một tầng. Ánh mắt Người nhìn ta, có thương hại, có quan tâm, nhưng sâu thẳm nhất, là sợ hãi và... tính toán.” Ngón tay hắn trượt đến cổ ta, hờ hững nắm lấy, không dùng sức, nhưng lại mang đến áp lực cực kỳ mạnh mẽ: “Từ Bí Cảnh trở về, ta đã hiểu.”
“Người sợ ta.”
“Tất cả những điều tốt đẹp Người dành cho ta, đều là để xoa dịu ta, đều là để... khiến ta không g.i.ế.c Người.”
“Người đã sớm biết, tương lai ta sẽ ‘khi sư diệt tổ’, đúng không?”
Hắn nói thêm một câu, sắc mặt ta lại trắng thêm một phần.
Trúng phóc.
Chương 23
Chương 43
Chương 17
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 9 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 14 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook