Cố Diễn Xuyên lại hỏi: "Tống Từ An, em thích anh vì điều gì vậy?"
Đôi mắt anh trong veo và chân thành.
Phải rồi, tôi thích anh ấy vì điều gì nhỉ?
Trong đầu lướt qua vô số hình ảnh:
E thẹn, suy sụp, cô đ/ộc, bất cần, lười biếng, ôn hòa, cứng đầu, bất khuất.
Từng khung hình đều là anh, từng khung hình tôi đều yêu thích.
Tôi không trả lời câu hỏi đó, tự mình lên tiếng: "Có lẽ là... nỗi nhớ không ng/uôi suốt mười mấy năm."
Ánh mắt nở nụ cười nhẹ của Cố Diễn Xuyên đột ngột cứng lại, ánh mắt anh dừng lại trên người tôi.
"Ban đầu em thấy bứt rứt, tại sao đầu óc lúc nào cũng nghĩ về một chàng trai. Em bảo mình bệ/nh, bạn bè cũng bảo em bệ/nh."
"Rồi em thật sự đi khám bệ/nh."
"Nhưng bác sĩ nói, em không sao cả."
Tôi vừa nói vừa nhìn về phía Cố Diễn Xuyên, anh đang chăm chú lắng nghe.
Tôi nghĩ, đây chính là điểm khác biệt giữa anh và những người khác.
"Cố Diễn Xuyên, em nghĩ mình... bị hormone chi phối rồi."
Vì thế, tôi đã tìm đến anh.
Cố Diễn Xuyên: "Vậy thì...anh rất vinh hạnh."
Bình luận
Bình luận Facebook