9
Ta bị trói, là chuyện tốt của Bạch Linh làm ra.
Bởi vì khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong căn hộ của cô ấy.
Trên tủ đầu giường có ảnh của cô ta.
Không lâu sao cô ta liền mở cửa đi vào, ngồi trước bàn trang điểm chăm sóc da, còn tay chân tôi đều bị trói, tựa vào góc giường.
“Hứa Vãn. "Cô ta gọi tên tôi:" Cô đúng là âm h/ồn bất tán.”
Hứa Nghiễn Chu không dám đi thành Y tìm tôi, nhưng anh vẫn luôn luôn phái người nghe ngóng tung tích của tôi.
Lúc Bạch Linh đề nghị đính hôn.
Cô ta biết nếu tôi còn có tình cảm với anh, vậy tiệc cưới này tôi nhất định sẽ đến.
Hứa Nghiễn Chu ngay từ đầu là không muốn: "Vậy nếu như Hứa Vãn thật không xuất hiện, tôi thật sự phải cưới cô?"
Bạch Linh từng bước dẫn dắt anh: "Cô ấy thích anh nhiều năm như vậy, tình nguyện ở bên cạnh anh, một năm là có thể quên anh sao? Đều là nữ nhân, tôi cá cô ta nhất định sẽ đến.”
Hứa Nghiễn Chu nhíu mày.
"Nếu đ/á/nh cược sai thì sao?"
“Vậy còn không đơn giản. "Bạch Linh cười:" Đến lúc đó tìm lý do giải trừ hôn ước là được.”
“Anh bất quá là muốn x/á/c định tâm ý của cô ta mà thôi, tôi cùng anh diễn vở kịch này.”
Kỳ thật Bạch Linh Chủ là người tính toàn vẹn toàn đôi bên.
Nếu như tôi tới, cô ta chỉ cần ở bên cạnh Hứa Nghiễn Chu mà chờ đợi, không cho hai chúng tôi tiếp xúc, chờ yến tiệc kết thúc là hoàn thành.
Đến lúc đó Hứa Nghiễn Chu muốn từ hôn, chắc chắn cô ta người đầu tiên không đồng ý, tìm lý do thoái thác.
Gặp phụ huynh hai bên, bày yến tiệc, nhiều ánh mắt như vậy đều thấy rõ ràng bọn họ đính hôn.
Nếu như tôi không đến, Hứa Nghiễn Chu càng không còn ảo tưởng về tôi.
Nhưng cô ta ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, Hứa Nghiễn Chu vậy mà lại dám bỏ mặt cô ta trước nhiều người như vậy.
“Anh ta vậy mà vì cô bất chấp tất cả, ngay cả thể diện của tôi cũng có thể h/ủy ho/ại.” Bạch Linh tự giễu.
Cô ta cố tình liên lạc với nhiều phương tiện truyền thông, cô ta xuất hiện, tất cả đèn flash đều hướng về phía cô, cô ở đâu đó chính là tiêu điểm.
Cô ta cược rằng Hứa Nghiễn Chu sẽ lấy đại cục làm trọng, trước tiên hoàn thành buổi đính hôn, sau đó tìm tôi nói chuyện rõ ràng.
Là cược thua thôi.
Cô ta đã đ/á/nh giá quá cao vị trí của bản thân trong lòng Hứa Nghiễn Chu, cũng đ/á/nh giá thấp vị trí của tôi.
Tôi khuyên cô ta: "Cóc ba chân khó tìm, nam nhân hai chân không nhiều lắm phải không? Chị Bạch Linh, đừng tr/eo c/ổ trên một thân cây!"
Cô ta quay đầu nhìn tôi, chậm rãi vén tay áo lên.
Trên cánh tay chằng chịt đầy vết xước, sâu cạn dài ngắn, rất nhiều.
Đó là dấu vết tự hại để lại.
“Hứa Vãn, nếu tôi không gả cho anh ấy, tôi thật sự sẽ ch*t.”
Vốn chỉ là một cuộc giao dịch, nhưng Bạch Linh thật sự động tâm rồi.
Cô ta thế mà lại tìm mọi cách đến bên người Hứa Nghiễn Chu, lấy danh nghĩa vị hôn thê tham dự các loại bữa tiệc lớn nhỏ, chỉ cần những nữ nhân khác hơi có một chút manh động sẽ bị cô ta c/ắt đ/ứt, bóp ch*t vọng tưởng ở trong trứng.
Tất cả mọi người đều a dua nịnh hót cô, nhưng họ cũng sẽ ở sau lưng nói: "Vị hôn thê và cô dâu nuôi từ nhỏ, các người đoán xem ai sẽ thắng?"
Lúc trước tôi chỉ là học sinh trung học, lông cánh còn chưa mọc đủ, Bạch Linh cũng không coi tôi ra gì.
Nhưng sau đó, cô ta cũng phát hiện, Hứa Nghiễn Chu đối với tôi là loại tình cảm đặc biệt.
Anh ấy đặc biệt cưng chiều tôi, các loại tiệc tối tụ hội đều dẫn tôi đi cùng.
Mỗi năm sinh nhật đều tự mình cùng tôi trải qua.
Những vinh hạnh này, cô ta đều không có.
“Nếu anh ấy là chú ruột của cô thì thôi, nhưng các người một chút qu/an h/ệ huyết thống cũng không có.”
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?”
“Người có thể sánh vai đứng cùng anh chỉ có thể là tôi.”
Cô tốt nghiệp trường danh giá, thành viên viện nghiên c/ứu, tài sản công ty trong nhà hơn trăm triệu.
Muốn bộ dáng nào chính là bộ dáng đó, muốn bối cảnh có bối cảnh, nhưng Hứa Nghiễn Chu hết lần này tới lần khác lại quan tâm tôi.
Năm năm trước công ty Bạch gia có nội gián, cha cô ta bị tống vào tù, công ty xuống dốc không phanh.
Từ đó cô ta liền bắt đầu học cách tự hại bản thân.
Đau đớn về thể x/á/c có thể mang đến niềm vui cho cô ta, cũng làm cô ta tạm thời quên đi đ/au đớn trong hiện thực.
Sau khi Bạch Linh tiếp nhận công ty, Hứa Nghiễn Chu đã giúp cô ấy rất nhiều.
Tình cảm lúc thung lũng mới là chân tình, Bạch Linh rất cảm kích, tình yêu trong lòng cũng trưởng thành thành đại thụ chọc trời.
Vì lý do công việc nên cô ta phải ra đi.
Cô thông minh, có năng lực, cộng thêm sự giúp đỡ của Hứa Nghiễn Chu, công ty làm rất tốt.
Thậm chí còn hơn cả khi cha cô còn sống.
Bọn họ đứng cùng một chỗ càng thêm xứng đôi vừa lứa.
“Năm năm nay, tôi mỗi ngày đều trải qua vạn phần dày vò, tự làm hại bản thân mình là cách duy nhất tôi giảm bớt, bác sĩ nói tôi bị tâm bệ/nh.”
Nhưng sau khi trở về, cô ta lại chưa từng hành hạ thể x/á/c mình nữa.
“Nghiễn Chu chính là th/uốc của tôi. "Cô ta nói.
Đột nhiên, cô đỏ mắt đ/á/nh về phía tôi, hai tay bắt lấy bả vai ta dùng sức mà lay: "Tiểu Vãn, cô nhường Nghiễn Chu cho tôi có được không? Bao nhiêu tiền cô cũng có thể nói! Chỉ cần cô nhường anh ấy cho tôi.”
“Không thể. "Tôi nghiêm túc cự tuyệt cô ta.
“Chú ấy là người, chú tự có suy nghĩ và tâm ý của mình, không phải tôi nói nhường là nhường.”
“Chị Bạch Linh, tôi đồng tình với cảnh ngộ của chị, nhưng tiền không m/ua được tình cảm.”
“Tôi lần này trở về, vốn định tận mắt nhìn hai người đính hôn, tôi cũng hết hy vọng, nhưng rất nhiều chuyện đều ngoài ý muốn.”
“Nếu chú ấy thích chị, tôi thề sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trong cuộc sống của hai người.”
"Nhưng nếu chú ấy thích tôi." tôi cuộn ch/ặt ngón tay: "Nhiều năm như vậy, tôi thật vất vả mới giữ được trái tim đó, chị bảo tôi làm sao buông tay?"
Hứa Nghiễn Chu từng nói, cách Bạch Linh xa một chút, cô ta là người đi/ên.
Trước kia tôi không tin nhưng bây giờ tôi tin rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook