Tôi tỉnh táo lại, ôm Đông Đông chạy vào phòng ngủ.
Nhưng chẳng may dẫm lên xe lắc, trượt chân, ngã sấp mặt xuống đất.
Cửa chính nhà tôi bị ai đó mở ra.
Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, sau đó bắt đầu nhấp nháy liên tục.
Lúc sáng lúc tối, Đông Đông sợ tới mức khóc lớn, tôi cũng hét theo.
“A a a a a…”
Tôi chưa bao giờ hét to như vậy, giống như muốn trút hết nỗi sợ hãi và uất nghẹn trong lòng ra vậy.
Gần như sắp ngất xỉu.
Trong ánh đèn nhấp nháy, một bóng người chạy nhanh về phía tôi, nắm lấy tay tôi.
Tôi đi/ên cuồ/ng đ/á/nh đ/ấm.
“Tố Lệ, Tố Lệ, là anh!”
Trong lúc hoảng hốt, tôi dần dần nhìn rõ người trước mặt.
Là chồng tôi, anh ấy đã trở về.
Thấy tôi đã tỉnh táo lại, chồng tôi nhanh chóng tắt bóng đèn đang nhấp nháy.
“Đường dây điện nhà chúng ta có vấn đề, ngày mai anh sẽ sửa nó.”
Anh ấy bật đèn bàn sạc điện lên, tôi chỉ biết ôm Đông Đông sợ hãi nhìn.
Chồng tôi ôm tôi, vuốt ve lưng tôi, nhẹ giọng an ủi.
Thì ra là lúc tối khi anh ấy gọi cho tôi, anh ấy nghe thấy giọng của tôi có vẻ hơi sợ hãi nên sau khi tăng ca xong thì vội đi nhờ xe về nhà.
Tôi ôm ch/ặt anh ấy, bật khóc.
“Em thật sự rất sợ…”
Sau khi dỗ Đông Đông đi ngủ, chồng tôi ôm tôi, nhẹ giọng hỏi:
“Em cũng thấy bà ấy rồi đúng không?”
“Sao?”
Dường như chồng tôi đang cố lấy hết can đảm để trả lời:
“Bà lão nhà đối diện.”
Tôi im lặng không nói lời nào.
Lúc này mới biết, thì ra anh ấy đã sớm nhận ra có điều gì đó không ổn.
Vào ngày đầu tiên chuyển đến, anh ấy chụp ảnh gia đình, trong bức ảnh ấy có một bóng người mờ mờ.
Dáng nhỏ nhỏ, g/ầy gầy, c/òng còng đang rụt người ở trong bếp trừng to mắt nhìn về phía chúng tôi.
Cho nên vào Tiết Thanh Minh hôm đó, anh ấy mới tức gi/ận như vậy.
Mới có thể sợ hãi như vậy.
Căn nhà mà chúng tôi dốc hết sức để lấy được, lại là một căn nhà bị ám.
Ban ngày bị người ta b/ắt n/ạt, buổi tối còn bị m/a q/uỷ ăn hiếp.
Chồng tôi không ngủ cả đêm, cứ ôm tôi mãi.
Mặc dù có nhà nhưng gần đây, thời gian mà anh ấy nghỉ ngơi ở nhà lại càng ngày càng ít. Chỉ nửa năm ngắn ngủi mà trông anh ấy đã già đi rất nhiều.
Bình minh dần ló dạng, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe chở rác, tiếng chó đi dạo và tiếng chim hót líu lo.
Nỗi sợ hãi về màn đêm cuối cùng cũng dần tan biến, dường như chúng tôi đã được trở lại trần gian.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, hình như tôi cũng không còn sợ hãi nữa, khuyên chồng đi làm đi.
Chồng tôi nói hôm nay anh ấy không đi làm, ở nhà với hai mẹ con tôi.
Sau đó anh ấy đi gọi Đông Đông dậy, gọi mấy lần mà Đông Đông vẫn không tỉnh, sờ người Đông Đông thì mới phát hiện thằng bé phát sốt.
Uống th/uốc hạ sốt rồi mà vẫn không có tác dụng gì.
Chúng tôi vội vàng bế Đông Đông đến bệ/nh viện.
Sau khi xét nghiệm thử m/áu rồi thử nước tiểu các kiểu thì bác sĩ cũng không nói rõ là bị cái gì, chỉ nói là phát sốt rồi kê một đống th/uốc, lại tốn mấy trăm tệ.
Về đến nhà, tôi cho Đông Đông uống th/uốc, chồng tôi thì ngồi ở phòng khách gọi điện thoại cho lãnh đạo công ty để xin nghỉ.
Mặc dù tôi không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng tôi có thể cảm giác được lãnh đạo rất không vui. Chồng tôi cứ cúi đầu, gật đầu “vâng”, “dạ” liên tục.
Sau khi uống th/uốc xong, Đông Đông có đỡ hơn một chút nhưng vẫn còn sốt nhẹ, hơn nữa ánh mắt có hơi đờ đẫn.
Thằng bé ngủ mê mang suốt ngày, không ăn không uống gì.
Tôi làm vài món mà Đông Đông thích, nhưng thằng bé không chịu ăn lấy một miếng, nói là không đói bụng.
Ban đầu tôi còn tưởng là thằng bé mệt không muốn ăn, nhưng đến hôm sau vẫn tiếp tục như thế.
Mặc dù không ăn cơm nhưng bụng lại phình lên.
Hai vợ chồng chúng tôi càng hoảng, lại dẫn thằng bé đến bệ/nh viện kiểm tra, nhưng vẫn không phát hiện ra nguyên nhân gì. Thế là chúng tôi lại về nhà.
Buổi tối, tôi nấu cháo cho Đông Đông, thằng bé vẫn không chịu ăn một miếng nào, còn nói là không đói bụng.
Lúc đó, tôi cảm thấy sợ hãi đến tột độ.
Tôi sụp đổ, ném bát cháo xuống đất, bắt lấy Đông Đông, lớn tiếng hỏi:
“Con không thể ăn một ngụm thôi sao?”
Chồng tôi vội vàng tới khuyên tôi, Đông Đông cũng bị dáng vẻ của tôi dọa sợ, thằng bé ấp úng nói:
“Nhưng mà con thật sự no rồi, không ăn thêm nổi nữa.”
“Con ăn cái gì?” Tôi hỏi.
“Bà nội nhà đối diện… tối nào cũng cho con ăn rất nhiều đồ ngon.”
Cả hai vợ chồng chúng tôi đều ngơ ra.
“Chuyện khi nào?” Tôi bắt lấy Đông Đông.
“Mới gần đây, bà nội làm đồ ăn rất ngon, có hoành thánh, mì sợi, đùi gà…”
Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi như bị thứ gì đó nắm ch/ặt, tôi bắt lấy Đông Đông, lắc qua lắc lại như đi/ên.
“Nhổ ra! Mau nhổ mấy thứ kia ra.”
Bình luận
Bình luận Facebook