Dỗ dành Cố Tinh Thần xong, hắn vội vã rời đi. Nói là có việc công gấp, nhưng tôi biết - hắn đang đi gặp Bạch Như Tuyết.
Phải công nhận, hắn là người giữ chữ tín. Hứa xong việc sẽ đến đoàn làm phim tìm cậu ta, thì đúng là sẽ đi. Dù cho hôn phu của mình còn đang đ/au đớn nằm bất động trên giường bệ/nh.
Tôi nhìn chằm chằm dây truyền dịch, cố chịu đựng từng cơn đ/au nhói từ tim.
Không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ qua. Chỉ cần vượt qua giai đoạn này, tất cả sẽ tốt đẹp.
"Cố Tinh Thần dám bỏ mặc em một mình ở bệ/nh viện, thật quá đáng!"
Quay đầu lại, là Giang Hoài Phong. Người đàn ông điềm đạm ấy khi nổi gi/ận cũng thất thố đến thế.
"Dữ Dữ, em ổn chứ?" Gã với tay định chạm mặt tôi, tôi né người tránh khỏi.
"Giang tiên sinh, với qu/an h/ệ hiện tại, anh nên gọi tôi bằng tên đầy đủ."
Giang Hoài Phong sững lại, gi/ận dữ: "Hạ Dữ Châu! Em vì gã đàn ông trăng hoa vô tâm ấy mà từ bỏ anh, đáng không? Năm đó, em suýt nữa... suýt nữa đã chấp nhận anh!"
"Nếu không phải Cố Tinh Thần giăng bẫy, làm sao anh s/ay rư/ợu phạm sai lầm?" Ánh mắt đ/au đớn của gã hướng về tôi: "Dữ Dữ, đến bao giờ em mới tỉnh ngộ, mới quay đầu nhìn lại anh?"
Bẫy người ư? Nghe mới lạ đấy. Nhưng tôi đã không còn bận tâm.
Tôi bình thản đáp: "Giang Hoài Phong, đàn ông với nhau, đem chuyện trăng hoa đổ tại s/ay rư/ợu, s/ỉ nh/ục trí khôn của loài người vừa thôi.Say chỉ khiến giác quan trì trệ, chứ không khơi thú tính. Hơn nữa, việc tôi không nhận lời anh, cũng không vì chuyện ấy."
Giang Hoài Phong sửng sốt, chộp lấy tay tôi: "Vậy là vì sao? Dữ Dữ, hai năm qua anh ngủ không yên giấc, chỉ muốn biết vì sao em đột nhiên lao vào vòng tay Cố Tinh Thần!"
Tôi rút tay về, lấy khăn ướt lau sạch sẽ.
Gã tái mặt nhìn tôi, như kẻ đ/au lòng tuyệt vọng.
Tôi thấy thật thú vị.
Hai người này, kẻ nào cũng tuấn tú. Nhưng từ tận xươ/ng tủy, đều là đồ bỏ đi.
Bình luận
Bình luận Facebook