Được rồi.
Gia đình họ Giang là đại gia giàu nhất thành phố A, từng chi mạnh tay 4 tỷ m/ua biệt thự rộng 6 mẫu ở khu Hoa Châu Quân Đình. Lần này tổ chức sinh nhật cho Giang Hạo Ngôn, họ còn điều cả xe bus đến trường đón chúng tôi.
Trên xe, cả đám háo hức lắm. Nhưng khi bước vào đại sảnh dát vàng lộng lẫy, ai nấy đều co rúm lại.
"Chúa ơi! Đèn chùm pha lê này cao 6-7 mét à? Giống cung điện vậy! Manh Manh, cậu từng tới đây rồi đúng không?"
Lâu Manh Manh khịt mũi đầy tự mãn, ngẩng mặt lên như thiên nga. Hôm nay cô ta trang điểm kỹ lưỡng, đeo đầy kim cương, váy dạ hội chỉn chu, đúng kiểu tiểu thư kênh kiệu.
"Mấy đứa đừng có ảo tưởng! Dù được Hạo Ngôn thích cũng đừng nghĩ dễ vào cửa hào môn. Mẹ anh ấy là danh gia ở Bắc Kinh, trọng truyền thống lắm. Loại người như các cậu..." Cô ta quay sang chằm chằm tôi, nhếch mép: "Bà ấy mà biết chuyện x/ấu của cô, đuổi cổ ngay! Còn nữa Kiều Mặc Vũ, đi dự tiệc mà mang giày thể thao? Không thấy nhục à! Không hiểu mày bỏ bùa Hạo Ngôn..."
Đám đông đột nhiên xôn xao, mọi ánh nhìn đổ dồn ra phía sau. "Kìa! Mẹ Hạo Ngôn kìa! Sang quá!"
Tôi ngoái lại. Phu nhân Giang đang dắt con trai tiến về phía này. Lâu Manh Manh vội chỉnh tề áo váy, nở nụ cười ngọt ngào: "Dì ơi, cháu là Manh Manh đây ạ, lần trước..."
Bà Giang đưa tay qua mặt cô ta, nắm ch/ặt lấy tôi: "Cháu là Kiều... Kiều Mặc Vũ phải không? Cuối cùng cũng gặp được cháu! Xin lỗi cháu, bố của Hạo Ngôn đang về đây rồi..."
Bà cúi nhẹ người. Cả hội trường ch*t lặng.
Tôi liếc nhìn mấy cây cột La Mã cao sừng sững trong phòng. Từng luồng khí đen cuồn cuộn bốc lên, rõ mồn một. Mặt tôi đanh lại: "Một tiếng nữa, tôi cần tập hợp toàn bộ Giang gia tại đây."
"Kiều Mặc Vũ đi/ên rồi à?!" Lâu Manh Manh hét lên.
Phu nhân Giang xô cô ta ra, nắm tay tôi run run: "Vâng! Tôi đi thông báo ngay!"
Tôi bước về phía cột góc Tây Bắc. Vụ này đúng là á/c chiến nhất đời địa sư của tôi rồi - phải đòi thêm tiền mới được!
Bình luận
Bình luận Facebook