-
Video tôi bị phóng viên vây quanh phỏng vấn nhanh chóng leo lên hot search.
Thẩm Yến Chi đã đáp trả trực tiếp, anh nói:
"Sẽ không bao giờ ly hôn, đừng làm phiền vợ tôi nữa."
Chiều hôm đó, cô bạn phóng viên của Chu Tiếu Tiếu bị đuổi việc.
Nhiều cư dân mạng c h ử i r ủ a tôi:
"Cô ta thật g h ê t ở m, không muốn lấy thì đừng lấy, làm như ai cầm d a o ép lấy không bằng, giả vờ gì mà bất đắc dĩ."
"Còn bảo là bạch nguyệt quang của sếp Thẩm nữa, tôi thấy cô ta chỉ là đóa sen trắng mà thôi."
"Sếp thẩm lại còn bảo vệ cô ta như thế, tôi còn g h e. n tỵ nữa đấy..."
"Cô ta ngày trước vì tiền mà bỏ rơi sếp Thẩm, giờ lại vì tiền mà cưới sếp Thẩm."
"Nói không muốn, chỉ là giả bộ cao thượng thôi, l à m đ ĩ còn muốn lập đền thờ!"
Đột nhiên có một người dùng chen vào:
"Mấy người giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ đi, không biết sự thật thì c/âm miệng lại."
Tất cả mọi người bắt đầu truy hỏi anh, sự thật là gì?
Chuyện này, thực ra rất tầm thường.
Năm đó, mẹ tôi bị mắc b ệ n h nan y, bác sĩ nói rằng căn b ệ n h này có x/á/c suất di truyền rất cao.
Không chỉ tôi có thể mắc b ệ n h bất cứ lúc nào, nếu tôi kết hôn và sinh con, rất có thể con tôi cũng sẽ mắc b ệ n h này.
Ngày mẹ tôi phát b ệ n h, bà chảy cả chậu m á u mũi.
Bà bị mất m á u quá nhiều, hôn mê ba ngày, sau đó tỉnh lại nói với tôi rằng hãy chia tay với Thẩm Yến Chiêu.
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, khẽ nói:
"Mẹ ơi, anh ấy sẽ không chê con đâu."
Giống như vừa nói cho mẹ nghe, cũng giống như đang nói cho chính mình.
Mẹ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, gật đầu nói:
"Mẹ biết, thằng bé là một đứa tốt."
Bà dừng lại một chút rồi cười nói:
"Hai đứa yêu nhau từ cấp ba, mỗi sáng nó đều đạp xe đứng đợi con ở đầu ngõ, con tưởng mẹ không biết à?"
"Có lần mẹ thấy nó m/ua một cái bánh mì kẹp thịt cho con ăn sáng."
"Trong túi nó có tổng cộng mười hai đồng, một cái bánh mì kẹp thịt mười đồng, còn lại hai đồng m/ua hai cốc sữa đậu nành, một cốc cho nó, một cốc cho con."
"Con lúc đó vừa tham ăn vừa ngốc nghếch, nó lừa con rằng nó đã ăn rồi, con cũng tin, rồi ôm cái bánh mì ăn ngon lành."
"Khi đó, Tiểu Thẩm thật tội nghiệp, bố mẹ nó ly hôn, không ai cần nó, mỗi tháng chỉ cho nó chút ít tiền sinh hoạt, sống như một đứa trẻ mồ côi."
"Mười hai đồng có lẽ là tiền sinh hoạt cả ngày của nó, nhưng nó chẳng nghĩ ngợi gì mà tiêu hết cho con."
"Lúc đó mẹ đã nghĩ, con gái của mẹ thật có phúc, tìm được một cậu trai tốt như vậy."
"Nó học giỏi, người cũng tốt, cái gì cũng tốt."
"Chỉ vì nó quá tốt, mẹ mới thương nó."
Năm đó, bà nội của Thẩm Yến Chiêu cũng nhập viện, anh lớn lên cùng bà, tình cảm rất sâu đậm.
Để chữa bệ/nh cho bà, anh mỗi ngày đều bận đến mức đầu óc quay cuồ/ng.
Mẹ tôi nói, đôi cánh của Thẩm Yến Chi quá mỏng manh.
Cõng theo bà nội, rồi cõng cả tôi, anh sẽ không bay nổi nữa.
Tôi s i ế t c h ặ t lòng bàn tay, rất lâu sau mới r/un r/ẩy nói một câu:
"Mẹ... con không nỡ rời xa anh ấy."
Chỉ một câu "không nỡ" mà nước mắt rơi lã chã.
Bình luận
Bình luận Facebook