Bệ/nh tật khiến tôi cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi x/á/c nhận bản thân đã an toàn, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tôi đã mơ thấy mình quay trở lại cái ngày Đoan Đoan bị xe tải đ/âm ch*t.
"Gâu~"
Hôm đó, tôi đang dắt chó đi dạo.
Đang mải mê lướt điện thoại, tôi chẳng để ý thời điểm nào dây xích của Đoan Đoan đã tuột ra.
"Gâu gâu!"
Khi tôi kịp nhận ra, Đoan Đoan đã chạy ra giữa lòng đường.
"Đoan Đoan!"
Tôi cuống quýt kéo nó lại thì một chiếc xe moóc lao vút qua.
Rầm...!
Đoan Đoan ch*t.
Tôi tự dằn vặt bản thân kinh khủng, sao có thể bất cẩn đến mức không buộc ch/ặt dây xích.
Tài xế xe tải đùn đẩy trách nhiệm, cho rằng do tôi không dùng dây xích nên toàn bộ lỗi thuộc về tôi.
"Anh nói bậy!"
"Tôi không buộc dây là lỗi của tôi, nhưng anh lái xe moóc vào nội thành thì không có trách nhiệm sao??"
Xe moóc... nội thành?
Không đúng. Có gì đó sai sai.
Đợi đã!
Con đường tôi dắt chó là khu vực cấm xe tải mà!
Làm gì có xe moóc nào?
Một nghi vấn hé lộ, hàng loạt sơ hở khác lần lượt hiện ra.
Tôi luôn kiểm tra dây xích trước khi ra khỏi nhà, sao hôm đó đột nhiên tuột ra?
Đoan Đoan rất ngoan, sao lại chạy ra giữa đường?
Đó là đường chính đông xe qua lại, sao hôm đó chẳng có chiếc xe nào?
Xe moóc từ đâu ra?
Tôi chợt nhìn thẳng vào mặt tài xế gây t/ai n/ạn, chỉ thấy khuôn mặt anh ta nhanh chóng th/ối r/ữa...
Anh ta gi/ật nát miệng mình, móc mắt ra, bẻ g/ãy đ/ốt sống cổ.
Cái đầu lắc lư trên cổ như treo lơ lửng.
Bình luận
Bình luận Facebook