Qua buổi trưa, tôi đã lấy tr/ộm thẻ phòng số 404 nhân lúc lễ tân không chú ý.
Mở cửa phòng 404 ra, tôi thấy trong phòng vô cùng sạch sẽ, một chiếc giường lớn được đặt ở giữa phòng, làm gì giống phòng tạp vụ chứ.
Tôi liếc nhìn, chẳng phải cảnh sát nói đây là phòng tạp vụ sao?
Nhưng giờ nhìn thế này thì rõ ràng đây là một phòng dành cho khách ở mà.
Vậy thì xem ra cảnh sát đang nói dối rồi!
Nhưng tại sao bọn họ phải nói dối chứ?
Không khí trong phòng cũng có một mùi hương như gỉ sắt, chỉ là mùi ở đây nồng hơn phòng của tôi nhiều.
Tôi kiểm tra một lượt, không có gì bất thường.
Cho tới khi tôi kiểm tra một chỗ.
Tôi nhặt được một mảnh giấy ở dưới gầm giường.
Bên trên có viết:
“Kiều Kiều, lập tức rời khỏi đây.”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã khiến tôi khóc không thành tiếng.
Đây là nét bút của anh trai, tôi có thể nhận ra được.
Thế mà anh trai lại biết tôi đang ở đây. Vậy tại sao anh không đi gặp tôi chứ?
Tại sao?
Tôi nghĩ kỹ lại thì nhớ ra chuyện dị thường xảy ra vào một tháng trước khi anh trai mất tích, muốn tìm ra được chút manh mối gì từ chuyện đó.
Một tháng trước khi anh tôi mất tích, lúc anh nhận được một phong thư thì bắt đầu trở nên buồn bực không vui.
Kể từ đó anh đi sớm về muộn, mà lúc nào về cũng ôm theo một thứ đồ trang trí được điêu khắc hình đầu người.
Thứ đồ trang trí này trông mặt mũi vô cùng hung dữ, dọa người muốn ch*t.
Tôi từng lên mạng tìm ki/ếm đồ trang trí này.
Nhưng đáng tiếc là trên mạng không có manh mối gì về nó.
Hơn nữa mấy ngày đó, tối nào trong phòng của anh trai cũng phát ra tiếng động và tiếng nói chuyện.
Có một lần, tôi len lén áp tai lên cửa nghe.
“Cậu dạy tôi trận pháp đó đi.”
“Được, tôi cầm về rồi đưa cho.”
“Đưa Kinh Thư cho tôi.”
*Kinh Thư: Một trong các bộ kinh điển của Nho gia
…
Nghe như là anh tôi đang nói chuyện với ai đó, nhưng từ đầu đến cuối tôi chỉ có thể nghe được giọng nói của một mình anh trai thôi.
Nửa đêm.
Tự lẩm bẩm một mình.
Tiếp đó, tôi lại nghe thấy một hồi tiếng gõ chữ trên điện thoại.
Nghĩ tới đây, tôi lại cảm thấy như mình đã bỏ qua thứ gì đó.
Bỗng nhiên, một suy nghĩ xoẹt qua trong đầu tôi.
Tôi móc điện thoại ra, đăng nhập vào ID điện thoại của anh trai.
Mở phần ghi chú ra.
Lướt xem từng điều một.
Cho tới khi một thứ xuất hiện trong tầm mắt của tôi, ngón tay tôi dừng lại.
“Ngày mai, em gái sẽ đến hiệu sách, m/ua một cuốn “Sách bổ trợ cho học sinh lớp 5.”
Ngày ghi chú là ngày 22 tháng 5 năm 2016.
Sao có thể chứ?
Tôi trừng lớn đôi mắt với cảm xúc không thể tin nổi.
Ngày 23 đó, đúng là tôi đã muốn m/ua một cuốn sách như thế từ hiệu sách.
Đó là bởi vì ngày 24 tôi có buổi thi, mà cho tới ngày 23 tôi vẫn còn chưa ôn tập gì, sốt ruột muốn khóc.
Cho nên ấn tượng của tôi về ngày hôm đó vô cùng sâu sắc.
Lướt tiếp xuống bên dưới.
“Ngày mai, em gái sẽ bị b/ắt n/ạt.”
Ngày ghi chú là ngày 23 tháng 5 năm 2016.
Ngày 24 đó, đúng là đã có việc xảy ra như anh trai đã ghi chú. Ngày hôm ấy, khi tôi vừa bước ra khỏi cổng trường thì bị mấy học sinh khối cao hơn đòi tiền bảo kê.
Khi tôi sắp bị dọa đến khóc nhè thì anh trai liền xuất hiện ngăn đám học sinh đó lại.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp phải b/ạo l/ực học đường, cho nên tôi cũng nhớ rất rõ.
Tôi đã từng nghĩ rằng hôm đó anh chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.
Giờ nghĩ lại thì có lẽ không phải vậy.
Mặt tôi trở nên sợ hãi rồi ném điện thoại đi như nhìn thấy q/uỷ.
Tôi nắm ch/ặt tay.
Nhưng không hiểu sao lòng bàn tay cứ dinh dính.
Giơ tay lên, vết mực ở trên tờ giấy dính vào tay tôi.
Khoan đã, vết mực trên mảnh giấy này sao vẫn chưa khô vậy?
Lẽ nào anh trai chỉ mới rời khỏi đây thôi?
Bình luận
Bình luận Facebook