Ta không dám đối mặt với hiện tại, vì thế nãy giờ không nghĩ nhiều, định ngủ một giấc để tâm tình bình ổn.
Vừa nhắm mắt chưa lâu đã nghe tiếng cửa gỗ kẽo kẹt đẩy ra.
Cố Ngọc Dương mang theo khay th/uốc tiến vào. Khuôn mặt xinh đẹp cười tươi như hoa, trong đôi mắt mang đầy sự chế giễu nhìn ta chằm chằm.
Ta lập tức ngồi dậy, cả người vô lực dựa vào tường, nhìn y cảnh giác, gằn giọng hỏi:
"Sao ngươi vào được đây?"
Cố Ngọc Dương ném khay th/uốc lên bàn, nước th/uốc đen trong bát sóng sánh đổ ra ngoài. Y vừa giơ tay đặt kết giới cách âm vừa cười khẩy:
"Ta cải trang thôi, lũ đệ tử ng/u dốt bên ngoài không nhìn ra mới để ta vào. Dù sao pháp lực của ta hiện tại cũng mạnh hơn rồi."
Sau đó y tiến lại gần ta.
Một áp lực vô hình đ/è nặng lên người ta, phút chốc cả người ta tê cứng không nhúc nhích nổi.
Ta không hoảng lo/ạn, ngược lại còn bình tĩnh nói:
"Ngươi dám làm gì ta, chưởng môn sư huynh sẽ không để yên đâu."
Cố Ngọc Dương cười khúc khích:
"Yên tâm, ta đã có gan lén vào đây thì sẽ không bị bắt dễ dàng như thế, huống hồ ta còn có A Luyện trợ giúp."
Ta hít sâu một hơi.
Y phát hiện tâm tình của ta, cười duyên dáng, bàn tay mò vào chăn sờ lên đôi chân của ta, á/c ý hỏi:
"Thế nào? Cảm giác đồ đệ cưng của mình phản bội nó ra sao? Còn là bắt tay với kẻ th/ù ngươi gh/ét nhất phế bỏ ngươi, chắc giờ lòng ngươi không dễ chịu nhỉ? Tiếc gh/ê, ngươi x/ấu xí vậy Trì Luyện sao có thể thương ngươi được. Đồ đệ của ngươi đành giao lại cho ta đi."
Bình luận
Bình luận Facebook