Anh trai rời đi rồi, tôi thường đến căn biệt thự đó chờ đợi.
Anh ấy đã đưa cho tôi một chùm chìa khóa dự phòng, bên trong có rất nhiều đồ dùng.
Nhiều nhất, là từng thùng băng cá nhân.
Thực ra hôm đó tôi không hề lư`a anh ấy.
Anh trai đã nói tôi không được nhận đồ của người lạ, nên tôi đã x/é b/ỏ băng cá nhân của Thẩm Nguyệt Bạch, tự mình m/ua cái mới để dán.
Em không hề lư`a anh... anh trai.
Trong tủ lạnh, vẫn còn những hộp cơm anh ấy làm sẵn, chất đầy đủ loại sữa.
Cứ như thể... anh trai chưa từng rời đi.
Tôi không nỡ ăn, cho đến khi chúng bắt đầu th/ối r/ữa, bốc mùi.
Tôi vẫn không nỡ vứt đi.
Rồi năm này qua năm khác, những món đồ ăn, vật dụng sinh hoạt đó lần lượt hết hạn.
Anh trai vẫn không trở về.
Trong đêm mưa, ngồi co ro trong góc ghế sofa, tôi tự hỏi.
Ly trà sữa đó, thật sự quan trọng đến vậy sao?
Bình luận
Bình luận Facebook