11
Ba năm qua, ngoài tự do, tôi đã cho cậu ấy tất cả những gì có thể.
Nhưng cậu ấy vẫn c/ăm h/ận tôi.
Lòng h/ận th/ù ấy như băng tuyết ngàn năm, mãi mãi không thể tan chảy.
Hách An của nhà họ Hách đã kế thừa sự nghiệp gia đình, giống như một con linh cẩu, đi/ên cuồ/ng ngăn cản Lục thị.
Đồng thời, nhà họ Phương lại vướng vào một kẻ không nên đụng đến.
Người đó vừa đi/ên cuồ/ng vừa khó đối phó, để bảo vệ nhà họ Phương, tôi vừa phải đối phó với hắn vừa phải ứng phó với Hách An.
Thêm vào đó, những lời châm chọc lạnh lùng của Phương Tư Mặc đã khiến tôi dần mệt mỏi, cả về tình cảm lẫn công việc.
Qua điều tra, tôi biết người đó là một thế lực mới nổi trong những năm gần đây, với th/ủ đo/ạn cứng rắn, năng lực hùng mạnh.
Nhưng thân thế của hắn lại vô cùng bí ẩn.
Đến thành phố Kinh hơn một năm mà chưa ai từng thấy hắn.
Chỉ có một cái tên lưu truyền – Bùi Uyên.
Tôi muốn gặp Bùi tiên sinh để nói về chuyện nhà họ Phương.
Nhưng còn chưa có kết quả thì tôi đã nhận được điện thoại từ nhà.
[Ngài Lục, cậu Phương đang làm ầm lên, muốn t/ự s*t!]
Tôi vội vàng trở về nhà, thấy cậu ấy đang đứng chân trần trên bậu cửa sổ.
Đây không phải là lần đầu, nhưng là lần mãnh liệt nhất.
Gương mặt thanh tú méo mó, ánh mắt chứa đầy h/ận th/ù dành cho tôi.
Cậu ấy nói: "Lục Thu, dù có ch*t tôi cũng sẽ không yêu cậu!"
"Sao cậu không ch*t đi?"
"Đồ đi/ên!"
Từng chữ, từng câu như lời nguyền đ/ộc á/c nhắm vào tôi.
Tôi đã yêu cậu ấy rất lâu, bảo vệ cậu ấy trong lâu đài của tôi, nhưng cậu ấy chỉ cảm thấy… tôi là kẻ đi/ên.
Có lẽ tôi thật sự là một kẻ đi/ên.
Nhưng trái tim tôi… vẫn biết đ/ập.
Tôi sững người tại chỗ.
Nhìn gương mặt đẹp đẽ của cậu ấy trong ký ức giờ đây lại méo mó bởi h/ận th/ù.
Yêu cậu ấy lâu như vậy, lần đầu tiên tôi nhận ra rõ ràng đến thế, rằng cậu ấy không yêu tôi.
Dù tôi có yêu cậu ấy đến đâu.
Gió thổi mạnh, làm áo ngủ của cậu ấy bay phần phật, tựa như một cái t/át thức tỉnh tôi.
Tôi nghe thấy chính mình r/un r/ẩy hỏi cậu ấy: "Cậu… thật sự chưa từng, chưa từng thích tôi một chút nào sao?"
Tôi nghiến ch/ặt răng, mong chờ một tia hy vọng.
Nhưng không có.
Cậu ấy cười kh/inh bỉ, đôi môi đỏ thắm tuôn ra những lời cay đ/ộc.
"Không!"
"Chưa từng có một giây phút nào!"
"Cậu không xứng đáng được yêu! Kẻ đi/ên thì nên biến mất, xuống mười tám tầng địa ngục đi!"
Yêu thương theo gió cuốn bay, gió lặng mà tình vẫn chưa ng/uôi.
Nhưng tôi vẫn không thể đổi lấy một lời cậu ấy yêu tôi.
Người tôi r/un r/ẩy, nhìn thấy Phương Tư Mặc hét lên, chân trượt và rơi khỏi cửa sổ, giống như một con bướm bay khỏi đầu ngón tay tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook