Trương gia bị tịch thu tài sản, đàn ông bị lưu đày ba nghìn dặm, các nữ quyến đều bị đưa vào Giáo Phường Tư làm kỹ nữ.
Những nô tỳ và đầy tớ bình thường trong nhà thì bị b/án đi lần nữa, khi bị tịch thu, bọn họ kẻ trước kẻ sau đều khóc lóc thảm thiết.
"Thật tuyệt vời, cuối cùng cũng có thể đổi chủ rồi!"
"Chỗ này đã ở chán rồi, ta thà đi ăn xin còn hơn sống ở cái nơi đầy quái á/c này!"
Hợp đồng b/án thân của ta là giả, hôm ấy xem xong trò náo nhiệt, ta liền vênh váo trở về nhà.
Trương phủ hỗn lo/ạn, chẳng ai phát hiện ta đã biến mất, ngay cả Trương Dịch Tuyết rơi xuống sông cũng không ai để ý.
Ngày quan phủ đến tịch thu, ta và Trương Dịch Tuyết đứng trong đám đông xem náo nhiệt.
Trương Tu Văn và Trương Chí Đức như con chó ch*t bị lôi ra ngoài, các nữ quyến khác mặc y phục mỏng, sắc mặt tiều tụy, không còn chút vẻ xuân sắc như trước.
Chỉ vài ngày, Trương Chí Đức tóc bạc trắng, má hóp, g/ầy trơ xươ/ng.
Hắn nằm liệt giường, nghe nói đại tiểu tiện đều tại chỗ.
Tỳ nữ chê dơ bẩn, không ai thèm dọn dẹp.
Nha dịch bịt mũi trói hắn đi.
Dọc đường, dân chúng ném trứng thối, rau hỏng vào người họ Trương.
Ta cùng Dịch Tuyết đứng trong đám đông rất lâu, cho đến khi nàng khẽ kéo tay áo:
"Huyền Chấp, về nhà thôi."
Ngày Trương gia bị tịch thu, một nhà nơi phố cũ treo đèn trắng.
Ta mở cửa, mấy bà lão tò mò nhìn vào:
"Cháu là nữ nhi của Trần Lỗ Ban?"
Ta gật đầu:
"Phụ thân mai nay nhập táng, phiền nhiều bà con."
Họ nhìn ta đầy thương cảm:
"Trần Lỗ Ban là người tốt!"
"Cha cháu ch*t oan quá!"
Họ đi rồi, ta quay vào linh đường thắp nén hương.
Phụ thân, giờ người có thể ra đi thanh thản rồi.
【HẾT】
Bình luận
Bình luận Facebook