Nhà Trần Tứ Nương nằm ở ven sông, chỉ là căn nhà đất nhỏ, cả thảy năm miệng ăn.
Đại tỷ mặt từng mọc mụn đ/ộc, cả đời chẳng ai lấy, bù lại sức lực như đàn ông, gánh hết việc nặng trong nhà.
Trần tiểu đệ ngỗ ngược - đứa con trai thứ năm được cưng chiều.
Còn nhị tỷ và tam tỷ thì — một bị ném xuống sông, một từ bé đã bị đem cho.
Trần Tứ Nương xinh đẹp, nên mới may mắn ở lại nhà hơn mười năm, chỉ đợi một ngày được b/án đi với giá hời.
Lẻn vào vườn sau, đúng lúc Trần tiểu đệ cầm đèn đi giải quyết nỗi buồn.
Vừa đi vừa ch/ửi bới:
“Cái đồ ăn hại, đi rồi cũng không biết vá lại giày cho lão tử!”
Giọng còn non, nhưng điệu bộ lại y hệt phụ thân đ/ộc á/c kia.
Lúc Trần Tứ Nương bị ép uống th/uốc mê, hắn đã đứng bên cạnh xem.
Theo tục, con gái xuất giá phải do em trai cõng ra khỏi cửa, ngụ ý “chân không chạm đất”, để phúc khí nhà mẹ đẻ không bị mang đi.
Cậu ta cõng Trần Tứ Nương vào qu/an t/ài còn trẹo cả lưng, giờ đang nhăn nhó kéo quần ——
“Thiếu gia, thổi tắt đèn của hắn đi.”
Ta nói nhỏ.
Phó Tinh Lâm nghe lời.
Lập tức, ngọn đèn dầu vụt tắt, nhà xí chìm trong bóng đêm ——
“Khốn khiếp…”
Ta phang một gậy vào eo nó, rồi một gậy nữa vào chân.
Chưa kịp kêu xong, nó đã trượt chân “tõm” xuống hố.
Tấm ván mục nát đổ sập, ch/ôn sống bảo bối nhà họ Trần...
Bình luận
Bình luận Facebook