Phần lớn q/uỷ sai đều đi làm ban đêm.
Đến giờ đổi ca, đồng nghiệp q/uỷ sai ban ngày của tôi nghe nói tôi đã nhận đơn hàng chuyển phát nhanh của oan h/ồn kia, nửa đêm bèn gọi điện thoại cho tôi.
Tôi nhìn một người lén lút rúc vào điện thoại di động, hỏi tôi một cách bỉ ổi:
"Đỉnh vậy trời, oan h/ồn kia phiêu bạt ở khu chúng ta đã mười mấy năm, vẫn mãi không bắt được, gây án khắp nơi, mỗi lần chúng ta đều bắt phải không khí, vậy mà cô dám nhận đồ của nó!”
Tôi xua tay, đứng trên sân thượng tầng cao nhất, cầm theo móc tách h/ồn, nhìn Uông Tuyết ra khỏi tiểu khu, lười biếng nói:
“Là những người lao động có tinh thần làm việc, chúng ta phải đối mặt với những khó khăn.”
Đồng nghiệp q/uỷ sai bật ngón cái với tôi: "Cô vẫn nên đối mặt với khó khăn đi, tôi thấy em gái cô đeo món đồ xui xẻo đó, sao nào, cô ta lại cư/ớp đồ của cô à? Cái gì cũng cư/ớp, sẽ tự hại mình nha!”
"Ai nói là không nào? Có ra thế này cũng là do bố mẹ nuông chiều.”
Đồng nghiệp q/uỷ sai thầm thở dài, hít một hơi khói q/uỷ: "Nếu không phải sự tức gi/ận của người nhà có thể chữa khỏi âm khí của cô, tôi có thể nói rằng cô đã không phải chịu sự tiêu cực của gia đình này từ lâu rồi.”
Không sai, trời sinh âm khí đã nhập vào cơ thể tôi, mệnh không kéo được dài.
Bắt buộc phải ở cùng với người chung dòng m/áu, dùng dương khí của bọn họ bồi dưỡng âm khí của tôi, mới có thể giữ được một mạng này.
Thế nên bất kể bố mẹ với em gái tôi có đối xử khắt khe với tôi ra sao, tôi đều không tức gi/ận.
Dù sao nếu như không có bọn họ, tôi thật sự đã xuống địa ngục trước rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook