9
Ý thức rơi vào hỗn độn, nhưng ta giống như có thể cảm nhận được mọi chuyện đang diễn ra bên ngoài.
“M/áu đã ngừng, phúc của Tống công tử lớn, phi tiêu cách thận chỉ có mấy cm.”
“Chẳng qua mất m/áu quá nhiều, nhưng có thể tỉnh lại hay không chỉ có thể xem tạo hóa.”
“...…”
“A Huyền, chờ ngươi tỉnh lại chúng ta đi Giang Nam nghe nhạc khúc được không.”
“Ta không cần ngươi làm hộ vệ, ngươi cứ ở bên cạnh ta là được rồi.”
“..…”
“Thái tử điện hạ, ngài ăn chút gì đó đi, ngài như vậy, Tống Huyền tỉnh lại cũng sẽ lo lắng.”
“Được...…”
“...…”
Khi ta mở mắt ra, là ánh trăng trong trẻo.
Ta muốn động đậy, lại phát hiện tay đang bị gắt gao giữ lấy.
Ta nghiêng đầu nhìn, là Diệp Thu, ngài đang bên cạnh ta, rõ ràng là Thái tử cao cao tại thượng giờ phút này cũng có vẻ yếu ớt như vậy.
Nhìn kỹ, mặt ngài rõ ràng rất xanh xao, phỏng chừng hai ngày nay không nghỉ ngơi đàng hoàng.
Ta nhẹ nhàng đứng dậy, động đến vết thương, ta cố gắng hết sức không để mình phát ra âm thanh.
Lúc chặn phi tiêu, ta đang nghĩ gì nhĩ?
Làm hộ vệ không thể để cho chủ tử bị thương sao? Hình như không phải.
Ta chỉ nhớ, một khắc kia nếu Diệp Thu bị thương ta sẽ càng đ/au hơn, vậy không bằng ta bị thương.
Nhìn hàng mi r/un r/ẩy của Diệp Thu, ta không nhịn được lại gần chạm vào.
Hành động này khiến Diệp Thu tỉnh lại.
Ngài ngẩng đầu lên, chúng ta bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt biểu cảm được thả lỏng.
“Có chỗ nào khó chịu không? Ta đi gọi thái y.”
Ta níu lấy tay áo ngài, lắc lắc đầu.
“Thái tử điện hạ, ta không sao, bây giờ ta chỉ muốn ngài nghỉ ngơi thật tốt.”
Một loại cảm xúc mang tên đ/au lòng lan tràn trong lòng, thật kỳ lạ, rõ ràng người bị thương là ta, nhưng nhìn Diệp Thu tiều tụy như vậy ta cũng thấy khó chịu.
Hốc mắt Diệp Thu ửng đỏ.
Bên ngoài đều nói cảm xúc của Thái tử chưa bao giờ lộ ra ngoài, hốc mắt đỏ như vậy cũng là lần đầu tiên ta thấy.
Ngài nhẹ nhàng ôm lấy ta, động tác mềm mại như lông vũ, sợ đụng phải miệng vết thương của ta sẽ làm ta đ/au.
“A Huyền, ngươi biết không? Ta cứ nghĩ ngươi muốn rời khỏi ta.”
“Ta thấy ngươi chảy m/áu, tim như d/ao c/ắt.”
“Lần đầu tiên ta cảm thấy quyết định của mình sai lầm, ta không nên cho ngươi làm hộ vệ, ngươi nên ở bên cạnh ta được ta bảo vệ chứ không phải ngươi bảo vệ ta.”
"Chờ ngươi khỏe lại, chúng ta đi Giang Nam nghe nhạc khúc nhé?"
Diệp Thu lải nhải một đống, nước mắt cũng rơi xuống.
Chẳng biết vì sao ta bỗng nhiên nghĩ đến đêm mất hết lý trí đó, hắn hôn lên nước mắt của ta.
Ta làm theo dáng vẻ trong trí nhớ, hôn lên giọt nước mắt trên mặt ngài.
Diệp Thu có lẽ không ngờ tới ta đột nhiên làm như vậy, vành tai đỏ bừng.
“Thái tử điện hạ, đừng khóc, ta nhìn thấy rất đ/au lòng.”
Bầu không khí giữa chúng ta ấm lên, Diệp Thu đặt một nụ hôn lên trán ta, sau đó chậm rãi đi xuống.
Mắt, má, mũi và cuối cùng là miệng.
Mỗi một nụ hôn đều khắc chế như vậy, ta muốn đáp lại, chủ động chu môi.
Diệp Thu thấy ta đáp lại, đầu tiên là gi/ật mình một chút, sau đó không kiềm chế nữa, cách hơn một tháng, hơi thở của chúng ta lại hòa nguyện vào nhau.
Cho dù là hôn sâu, Diệp Thu vẫn cẩn thận.
Không biết hôn trong bao lâu mà ta có chút không thở nổi, lúc này Diệp Thu mới lưu luyến buông ta ra.
“A Huyền, ngươi thích ta không?”
Giọng Diệp Thu nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ đều chạm đến trái tim ta.
"Ta đã đáp lại điện hạ rồi, điện hạ còn không hiểu sao?"
Diệp Thu không hề che giấu, tình yêu trong mắt đều đang tuôn trào ra.
Mà gò má của ta nóng bỏng, có chút ngượng ngùng.
"Thích, vậy điện hạ thì sao?"
Diệp Thu vuốt tóc trên trán ta , dịu dàng thì thầm.
“Thích, nhất kiến chung tình, vốn là cái đêm bị bỏ th/uốc ta vẫn còn một chút lý trí, nhưng khi nhìn thấy ngươi, một khắc kia, lý trí của ta liền không còn sót lại chút gì.”
“Nhưng ta là nam nhân.”
“A Huyền, mặc kệ ngươi là nam hay nữ, ta đều thích.”
Vừa dứt lời, Diệp Thu lại hôn.
Bình luận
Bình luận Facebook