Lý Minh tới la hét ầm ĩ ở cửa từ đường.
Mọi người đều muốn thấy cao tăng xử lý tín nô như thế nào.
Khoảnh khắc mặt trời nhô lên, bô lão mở cửa lớn từ đường ra.
Mọi người ùa vào.
Tôi nghe thấy bọn họ vừa chen, vừa nói:
"Có cao tăng ở đây, tín nô chắc chắn không qua nổi đợt sóng này!”
"Cũng không biết cao tăng có giữ lại mạng cho tín nô không, tôi còn chưa cầu nguyện nữa!”
"Có phải ông không cần mạng không hả! Trừ thằng nhóc kia ra, những người từng cầu tín nô đều không có kết cục tốt!”
Bọn họ rì rầm b/án tán.
Nhưng đợi đến khi nhìn thấy mấy cao tăng ch*t thê thảm, bọn họ đều c/âm nín, không nói được một câu nào.
Từ đường rộng lớn, yên lặng tới mức đến tiếng muỗi vo ve cũng nghe thấy được.
Tôi cười với bọn họ.
"A!!!”
Cũng không biết ai kêu đầu tiên, thoáng chốc, những người đó giống như gặp phải q/uỷ, tranh giành nhau lao ra cửa từ đường.
Như thể ai đi chậm sẽ bị tôi ăn thịt.
Tôi nhìn bọn họ như vậy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
Rất nhanh, lại có người tới từ đường.
Là bố mẹ tôi.
Bọn họ phụng mệnh tới gi*t ch*t tôi.
Khi bọn họ vào, một tay cầm kim bạc dài, một tay cầm búa.
Cái búa đ/ập vỡ xươ/ng đầu gối tôi khi đó.
"Ban đầu tao nghĩ chỉ cần cái thứ ch*t ti/ệt mày có thể ngoan ngoãn làm tín nô, làm việc cho tụi tao, coi như cũng không lãng phí công sức bao nhiêu năm qua của tao!”
"Nhưng giờ đây, mày đã hại bao nhiêu người, tao không thể giữ mày lại được nữa!”
Khi ông ta nói những lời này thì đầy c/ăm phẫn.
Giống như tôi là kẻ th/ù cư/ớp đất nước.
Đến cả mẹ, cũng nhìn tôi như thể nhìn người ch*t: "Mày hại ch*t con trai tao! Hôm nay tao phải gi*t mày!”
Bọn họ cùng nhau đi về phía tôi.
Nhưng đáng tiếc, mới đi được mấy bước, bọn họ đã khó bước được tiếp.
Không biết bắt đầu từ khi nào, vô số sâu chuột kiến đ/ộc bò về phía bọn họ.
Tôi nhìn bọn họ bị đám nhỏ vây quanh tấn công, cắn x/é, nuốt chửng.
Cuối cùng chỉ còn hai khung xươ/ng.
Hai cặp nam nữ kia thấy vậy cũng sợ mềm cả chân.
Thấy bọn họ sợ mình, tôi viết một câu ra giấy:
"Muốn sống tiếp thì hôm nay không thể rời khỏi từ đường một bước.”
"Nhưng… nhưng mà…” Cô gái xấp xỉ tuổi tôi run cầm cập: "Sâu chuột kiến đ/ộc nhiều như vậy là tới từ đâu?”
Tới từ đâu nhỉ?
À, còn không phải do đám người này tặng à.
Trước kia, đám sâu chuột kiến này đều là đồ ăn của tôi.
Sau này, tôi không ăn không uống cũng không đói, tất nhiên cũng không ăn chúng nữa.
Tôi viết ra lai lịch của chúng.
Thấy sắc mặt bọn họ càng trắng hơn, lại viết: "Đừng sợ, sẽ không làm hại mọi người, mọi người cũng là người vô tội.”
Tôi là người bị người nhà phản bội.
Bọn họ, là người bị người trong tộc phản bội.
Đồng bệ/nh tương lân.
"Cô rõ ràng có thể tự bảo vệ mình, tại sao không rời khỏi nơi này?” Cô ấy lại hỏi tôi.
Rời khỏi?
Tôi cay đắng bật cười, nhìn ghế đ/á bàn đ/á khảm ch/ặt lấy tôi, cuối cùng viết: "Tôi còn đợi một người.”
Bình luận
Bình luận Facebook