HOÀNG ĐẾ BỊ TA "ĂN" SẠCH RỒI

Chapter 1

31/07/2024 19:59

1,

Nửa đêm ta tỉnh dậy sau giấc mơ.

Ta luôn có cảm giác như có ai đó đang thổi vào tai mình.

Kết quả là thực sự có người.

Hoàng đế mặc nội bào sắc mặt tái nhợt ngồi xổm bên giường ta, thấy ta tỉnh lại liền giơ tay ôm lấy cánh tay ta.

“Ái khanh, trẫm bị người ta “ăn” sạch rồi.” Ta im lặng một lúc lâu.

Nếu ta nhớ không lầm thì, chính ta đã “ăn” sạch ngài ấy.

Đêm qua ta uống hơi nhiều, nhìn lên bầu trời u tối, buồn cho vầng trăng mùa thu.

Nghĩ đến ta đường đường là một nữ nhi, tại sao phải giả làm thái giám trong hoàng cung Đại Hạ?

Mặc dù đại thái giám ta đây được mệnh danh là Tây Xươ/ng Cửu Thiên Tuế, là thái giám số một.

Nhưng ta cũng biết mệt.

Những th/ủ đo/ạn xảo quyệt, xu nịnh, tắm rửa và những vấn đề riêng tư đều rất khó khăn.

Ta cũng muốn quang minh chính đại, ôm tiểu ca ca đẹp trai của mình, nói với cả thiên hạ rằng đây là tướng công của ta.

Sinh thêm một đám nhóc con.

Quang minh chính đại mà sống.

Đau buồn một hồi, ta liền làm một chuyện ng/u ngốc.

Lợi dụng đêm tối, lẻn vào tẩm điện của hoàng đế.

Tiểu ca ca đẹp nhất trong thành Đại Hạ là ai ta không biết, tóm lại tiểu ca ca đẹp trai nhất chính là hoàng đế.

Hoàng đế vẫn đang khóc. "Ta đã giữ sự trong sạch của mình lâu như vậy, tại sao lại mất rồi?"

Ta nghĩ hoàng đế cũng khá đáng thương.

Rõ ràng hậu cung có vô số thê thiếp.

Nhưng không ai trong số họ có lý lịch trong sạch.

Vì vậy, bề ngoài ngài tỏ ra rất sủng ái những phi tần này nhưng thực chất ngài không hề sủng ái bất kỳ ai trong số họ.

Ngài ấy không dám.

Thật không dễ để người có thể giữ được sự trong sạch của mình trước sự bao vây rất nhiều mỹ nhân như vậy?

Kết quả là lời cho một đại thái giám như ta.

Ta an ủi hoàng đế. "Bệ hạ, hay là người nghĩ kỹ lại xem... người có nhớ được đặc điểm gì của người đó không?"

Ta đương nhiên không sợ hoàng thượng sẽ liên tưởng đến ta.

Chuyện này, ai sẽ nghi ngờ một thái giám chứ?

Hơn nữa đêm qua ta còn trói tay, bịt mắt ngài ấy lại.

Kết quả là hoàng đế hít một hơi, ngửi vào cổ ta. "Người thì không thấy."

“Nhưng mùi hương này… lại giống mùi Cửu Thiên Tuế ngươi.”

Ta bình tĩnh nắm lấy tay hoàng đế, cụp mắt xuống, mỉm cười dịu dàng.

"Bệ hạ yêu quý. Tuy nhiên, cho dù ngươi có cho Tang Tử một vạn lá gan, Tang Tử cũng không dám động thủ với người, huống chi Tang Tử... không có sở thích đó."

2,

Sáng sớm hôm sau, hoàng đế gọi toàn bộ 103 phi tần trong hậu cung đến điện Càn Khôn.

Ngài ngồi trên long ỷ, chắp tay: "Ái khanh, mau tìm người đó cho trẫm."

Cái này có hơi khó.

Ta dùng là hương Ca-na-an được Tây Vực gửi tới làm cống phẩm năm ngoái, loại hương này hiếm khi được các phi tần trong hậu cung sử dụng, bọn họ chủ yếu thích bạch đậu khấu, đinh hương, hoa tulip,....

May mắn thay, ta có đôi mắt tinh tường và thoáng nhìn thấy một tiệp dư nhỏ đang đứng cúi đầu trong góc.

Trên tay cô ấy đeo một chiếc vòng Ca-na-an.

Ta bước tới một cách dứt khoát.

"Bệ hạ, là nàng ấy."

Hoàng đế bước xuống nâng cằm tiệp dư lên, nhìn mặt nàng ấy, đầu ngón tay ta khẽ run lên.

Đôi mắt của hoàng đế sáng lên.

"Cửu Thiên Tuế, vị tiệp dư này, trông cũng khá giống ngươi đấy."

Ta rũ mắt nói: “Thần sao có thể sánh bằng một vạn phần các nương nương .”

Sau đó ta nghe thấy hoàng đế hỏi tên tiệp dư.

Giọng nữ tử run run, vừa mềm mại vừa dễ nghe.

"Bệ hạ, thiếp tên Triều Vân."

3,

Hoàng đế thực sự rất coi trọng “lần đầu tiên” của mình.

Cùng ngày đó, Triều Vân được phong làm Vân phi, được ban thưởng Tề Vân cung, sau đó được sủng hạnh bảy ngày bảy đêm.

Tây Xưởng của ta được xây dựng cạnh hoàng cung, trung tâm Tây Xưởng có xây một tòa Quan Vọng Các, cao 18 tầng.

Từ đó nhìn về phía Đông, có thể quan sát được hết toàn bộ cung điện.

Vào đêm thứ tám, khi Triều Vân được phong làm Vân phi, Tề Vân cung cuối cùng cũng tắt đèn.

Ta ngồi bên cửa sổ, xoa qua vuốt lại ly rư/ợu trong tay, uống hết một ngụm.

Ly rư/ợu vừa rơi xuống, một cơn gió nhẹ thổi qua, cửa sổ "cạch" một tiếng liền mở ra.

Khi ta ngẩng đầu lên lần nữa, trên ghế cạnh giường, có nhiều thêm một người.

Người đó mặc một chiếc áo choàng trắng, khuôn mặt thanh trong toát lên một chút bệ/nh tật.

Tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến khí chất thanh nhã của chàng.

Sau lưng là đêm tối, chàng giống như cây lê đứng trong bóng tối, tiết trời se lạnh, gió Đông thổi qua, hoa lê bỗng nở rộ.

Nhìn thấy người tới, ta lập tức đứng dậy, cung kính chắp tay: "Công tử."

4,

Công tử tên Yến Trường Sinh.

Lần đầu tiên ta gặp chàng ấy, chàng vẫn còn là một thiếu niên.

Chàng ngồi trên khán đài, quần áo không tì vết, tựa như thần tiên trên trời.

Còn ta, giống như bao nhiêu dân tị nạn ngoài kia, là loài giun dế thấp hèn.

Chàng nhờ người đặt một bàn đồ ăn ngon bên cạnh, thậm chí giọng điệu trong lời nói cũng có ý coi thường chúng sinh, thoải mái ban phát từ bi.

"Trong số các người, mười người sống sót cuối cùng, thì có thể tới bên cạnh ta."

Ta ngước nhìn chàng, rồi nhìn xuống bụi bẩn khắp người, trong lòng nổi lên khao khát.

Cuộc chiến, rất nhanh đã bắt đầu.

Những người ở đây đều là dân tị nạn.

Mọi người đều đã nhịn đói rất lâu rồi.

Đôi khi chỉ cần một miếng bánh mốc, cũng có thể khiến nhiều người tranh giành sứt đầu mẻ trán.

Khiêm nhường là gì, tôn ti là gì, đạo đức lại là cái gì? Có quan trọng bằng mạng sống không?

Ta núp trong góc, nhìn xung quanh giao tranh tàn khốc, thân thể có chút r/un r/ẩy.

Ta chưa bao giờ giet người, không biết giet người, cũng không dám giet.

Nhưng có người lại muốn gi*t ta.

Người đó đối với ta không hề xa lạ.

Hắn cùng làng với ta, quê ta xảy ra lũ lụt, chúng ta cùng nhau chạy nạn.

Hắn từ nhỏ đã ỷ mạnh hiếp yếu, sau này trở thành dân tị nạn cũng không ngoại lệ, hắn ta liên tục trấn l/ột những thứ ta xin được.

Nhưng lần này, thứ hắn muốn là mạng của ta.

Ta không thể chet.

Ta không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra.

Sau này khi nhớ lại ký ức đó, ta cũng không thể nhớ rõ, chỉ nhớ rằng thiếu niên vốn luôn có vẻ hung dữ và tà á/c đột nhiên nhìn ta với đôi mắt dần chuyển sang sợ hãi như thể đang nhìn thấy một con q/uỷ, thế giới của ta sụp đổ ngay lúc đó, nhuộm đầy m/áu tanh.

Sau cùng, khi giọng nói dịu dàng vang lên kèm theo tiếng cười, công bố: “Chúc mừng những người sống sót.” Ta bối rối ngã xuống đất, nhìn xuống tay mình.

Ta có cảm giác, tay ta không phải của chính mình.

Ta không khóc nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.

Ta không nói, nhưng miệng lại tự thì thầm.

"Ta không muốn gi*t bọn họ, là bọn họ, bọn họ muốn gi*t ta..."

Không biết qua bao lâu, một cơn gió mát thổi lướt qua mặt ta.

Ta bối rối ngẩng đầu lên.

Liền nhìn thấy một thiếu niên mặc một thân bạch y, dừng lại trước mặt ta.

Chàng ấy cười mỉm.

Đôi mắt cong như vầng trăng, nụ cười nhẹ nhàng như tia nắng ấm áp tháng Ba.

"Ta tên Yến Trường Sinh, ngươi tên gì?"

"Ta... ta là Tiểu Thảo. Lúc mới sinh ra, sức khỏe ta vốn đã kém. Cha mẹ ta nói đặt tên x/ấu dễ sống. Sau này sức khỏe của ta liền khá hơn..."

"Ngươi có muốn đi theo ta không?"

"Ta...nhưng ta không biết gì cả..."

Yến Trường Sinh giơ tay gạt mớ tóc rối bù trên mắt ta ra, để lộ đôi mắt bối rối.

"Không, Tiểu Thảo, ngươi biết gi*t người, là một sát thủ giet người chỉ cần một đ/ao, ngươi rất có thiên phú. Người ta muốn giet rất nhiều, ngươi đến bên cạnh ta, giúp ta giet người, có được không?"

Chàng ấy rất dịu dàng.

Chìm trong sự dịu dàng, ta quên đi những việc ban nãy mình đã làm.

Ta chỉ muốn bén rẽ bên cạnh chàng ấy, được chàng cần đến, thật sự hạnh phúc.

Ta vô thức gật đầu: "Được. Công tử, ta giúp người gi*t người."

5,

Ta trở thành con d/ao sắc bén nhất trong tay Yến Trường Sinh.

Chàng ấy đối với con d/ao sắc bén yêu thích là ta, không dứt ra được, giống như bảo đ/ao gi*t người đã dính m/áu, cần được lau chùi, mỗi lần ta gi*t người quay về, chàng ấy đều sẽ kéo tay ta lại, cúi đầu nhìn một hồi lâu.

Sau đó, nói những câu tương tự nhau "Tiểu Thảo gi*t người thật lợi hại, mắt nhìn của ta đúng thật không tệ", "Tiểu Thảo, ngươi như vậy mãi mãi ở bên cạnh ta đi", "Tiểu Thảo, ta thích ngươi nhất", v.v.

Nhưng vào ngày sinh nhật thứ mười hai của ta, Yến Trường Sinh nắm tay ta hồi lâu mới nói: “Tiểu Thảo, giúp ta một việc cuối cùng.”

Chàng nói rằng khi ta làm xong việc cuối cùng, chàng ấy sẽ để ta ở bên cạnh chàng ấy mãi mãi, rửa tay gác ki/ếm, không giet người nữa.

Ngày Yến Trường Sinh tiễn ta, chàng ấy đã đổi tên cho ta.

Tang Tử.

Chàng ấy nói Tang Tử có nghĩa là “Vết thương dừng lại”, chàng hy vọng rằng ta sẽ không bao giờ bị thương.

Ta đã phấn khích biết bao.

Sau khi giet nhiều người như vậy, lần đầu tiên ta cảm thấy phấn khích và tràn đầy kỳ vọng về tương lai.

Nhưng sau này ta mới nhận ra lời hứa của Yến Trường Sinh giống như một viên kẹo ngọt, mãi mãi không ăn tới miệng được.

Ta nhắm mắt lại nghĩ, kẹo ngọt, mãi mãi không thể ăn tới miệng được.

Vì nơi chàng ấy muốn ta đến là Tây Xưởng.

Phật nói muốn độ ta, muốn ta rửa tay gác ki/ếm.

Nhưng nơi người muốn độ ta, lại là luyện ngục trần gian.

6

Lúc này Yến Trường Sinh lặng lẽ nhìn ta.

Dường như chàng có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu ta.

"Tang Tử, ngươi đang chê ta phiền."

Giọng nói không có d/ao động.

"Công tử, Tang Tử không dám."

Yến Trường Sinh cười nhẹ, đi tới trước mặt ta: “Tang Tử, Tây Xưởng Cửu Thiên Tuế ngươi còn dám làm, còn có cái gì không dám?”

Ta mím môi, lại nghe chàng nói: “Tiểu Hoa vào cung, không phải ý của ta.”

Ta nhìn lên.

“Là ý của nàng ta.”

"Không thể nào!"

Nhưng khi ta nhìn khuôn mặt trong sáng của Yến Trường Sinh, bực tức trong lòng chợt yếu đi: “Tại sao?”

Yến Trường Sinh nắm lấy tay ta, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhẹ nhàng siết ch/ặt các đ/ốt ngón tay của tôi.

"Tiểu Hoa nói, nàng ta muốn giúp ngươi làm việc."

"Ta không cần."

Yến Trường Sinh dừng một chút: “Tang Tử, ngươi tức gi/ận vì Tiểu Hoa vào cung, hay vì nàng ta trở thành Vân phi của Nguyên Triệu?”

“…Đương nhiên là vì muội ấy vào cung sẽ gặp nguy hiểm. Ta đã nói rõ ràng với muội ấy hãy ở bên cạnh công tử, những việc giet chóc cứ giao cho ta, nhưng sao muội ấy lại làm như vậy! Muội ấy là người thân duy nhất còn sót lại của ta. "

Ta chỉ còn một người thân duy nhất là muội ấy thôi.

Vì vậy, lần đầu tiên giet người, ta r/un r/ẩy toàn thân, thậm chí tâm trí đều mơ hồ nhưng ta vẫn không hề do dự.

Bởi vì ta không thể chet được.

Sau lưng ta còn có Tiểu Hoa.

Muội ấy là muội muội của ta, người làm tỷ tỷ như ta, đương nhiên phải bảo vệ muội ấy.

Yến Trường Sinh sờ đầu ta.

"Được, Tang Tử, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ bảo vệ Tiểu Hoa an toàn."

Ta cúi thấp đầu.

"Tạ công tử yêu mến."

Yến Trường Sinh buông tay ra, đứng ở bên giường, nhìn về phía xa xa Tề Vân cung.

"Chuyến đi săn mùa thu, ta muốn ngươi gi*t Từ Bang Ngạn."

Ta thoáng chốc gi/ật mình.

Từ Bang Ngạn là Thế tử Định Quốc Hầu phủ.

Định Quốc hầu phủ có thể coi là Định Hải Thần Châm của Đại Nguyên, tay nắm quân quyền, nhiều đời sinh ra đều có tướng quân.

Đáng tiếc Định Quốc Hầu phủ bây giờ không thịnh vượng, mười năm trước Hầu gia đã ch*t trên chiến trường, huyết mạch duy nhất - Từ Bang Ngạn mới chỉ 11 tuổi, trọng trách dẹp yên lo/ạn lạc ở biên giới chỉ có thể giao cho Lão Hầu gia.

Lão Hầu gia dẫn quân viễn chinh đã hơn ba năm rồi, đứa cháu trai duy nhất này có lẽ là mối bận tâm lớn nhất của ông, nếu Từ Bang Ngạn xảy ra chuyện gì…

"Công tử, Từ Bang Ngạn vẫn còn nhỏ, chưa thể làm nên chuyện, công tử vì sao phải làm vậy?"

“Tang Tử.” Yến Trường Sinh cười ngắt lời ta, “Trước kia ta yêu cầu ngươi giet ngươi, ngươi chưa từng do dự, lần này tại sao lại như vậy?”

Ta khô khan nói: “Có lẽ là do tuổi tác lớn rồi”.

"Tang Tử!"

"Công tử yên tâm, Tang Tử nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh."

Mặc dù ta đồng ý nhưng những gì lọt vào tai tôi là tiếng thở dài nhẹ nhàng của Nguyên Triệu.

"Lão Hầu gia cũng đã già, Bang Ngạn mặc dù có tài nhưng vẫn còn trẻ... Nếu Lão Hầu gia xảy ra chuyện, Đại Nguyên trong thời gian ngắn, e là thiếu người làm việc lớn..."

"Tang Tử, ngươi nói xem đến lúc đó lãnh thổ Đại Uyên của chúng ta liệu rằng sẽ trở thành nơi bị giày xéo bởi móng ngựa của bọn xâm lược man rợ không?"

7

Nguyên Triệu là đứa con trai thứ bảy của Tiên đế, nhỏ hơn ta ba tuổi.

Trước mặt ngài ấy, nhị hoàng tử sinh ra ng/u ngốc, còn tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử, một người ch*t trẻ, một người bị t/àn t/ật.

Năm đầu tiên vào Tây Xưởng, lục hoàng tử bị hạ đ/ộc trong cung, Tiên đế sai Tây Xưởng chọn một số thái giám vừa giỏi võ vừa thông minh, phái đến cung điện của mỗi hoàng tử.

Nơi ta đến là Hiệp Sĩ cung của Nguyên Triệu.

Nghe nói Hiệp Sĩ cung ban đầu không được gọi là Hiệp Sĩ cung mà là Lưu Ly cung, tuy nhiên Thất hoàng tử từ nhỏ đã được Đức Phi nuôi dưỡng, từ nhỏ đã xem thoại bản, vì thế ước mơ có thể trở thành hiệp sĩ giang hồ.

Vì vậy, năm sáu tuổi, ngài ấy đã làm ầm ĩ, đòi đổi tên Lưu Ly Cung.

Lục hoàng tử chỉ hơn Nguyên Triệu hai tuổi, ngày thường cùng ngài ấy qu/an h/ệ rất tốt, lúc Lục hoàng tử trúng đ/ộc ch*t, ngài ấy ở bên cạnh, rất sợ hãi.

Khi ta mới đến Hiệp Sĩ cung, ngài ấy thường xuyên gặp á/c mộng.

Mỗi lần nằm mơ, ngài ấy đều chui vào trong chăn, cuộn tròn khóc lóc, ngài ấy vừa khóc, cung nữ đều vội vàng chạy tới, một lúc sau, Đức phi cũng đến.

Trong Cung điện rộng lớn sẽ xuất hiện cảnh tượng một đám người đang dỗ dành ngài ấy.

Còn ngài ấy thì đang ngồi trên giường, vô hại như một con thỏ trắng nhỏ.

Tất nhiên, ta sẽ không ra mặt dỗ ngài ấy.

Mỗi lần đứng trong góc lặng lẽ nhìn ngài ấy, ta đều muốn moi trái tim ngài ấy ra xem.

Trên đời làm sao có thể có người hạnh phúc như vậy, ta cũng chín tuổi, năm ta chín tuổi, ta phải giet người để sinh tồn, ngay cả thời gian để khóc cũng không có.

Nhưng ngài ấy của chín tuổi, một đứa nhóc 9 tuổi khóc vì mấy thứ trẻ con.

Ta gần như phát đi/ên vì gh/en tị.

Dù sao ta đã gi*t vô số người, tâm lí ngày càng bi/ến th/ái.

Vì vậy, mỗi khi ta và Nguyên Triệu ở một mình, ta đều thích trêu chọc ngài ấy.

Ví dụ như lén đặt một con sâu bướm lên vai ngài ấy.

Ví dụ như thả một con nhện vào ly nước của ngài ấy.

Ví dụ như kể cho ngài ấy nghe những câu chuyện m/a.

Mỗi lần như vậy kết cục đều rất thảm, Nguyên Triệu hoặc là sắc mặc tái nhợt, hoặc là gào khóc, còn ta thì ngồi cạnh an ủi ngài ấy, thực chất trong lòng đang cười đi/ên cuồ/ng.

Danh sách chương

3 chương
31/07/2024 20:00
0
31/07/2024 19:59
0
31/07/2024 19:59
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận