Tôi đeo chiếc tai nghe màu nâu xám cùng tông với mái tóc, lái xe ra sân bay đón người. Trên đường đi còn nghe ông bạn thân thiết Lâm Hằng than thở về thằng con trai.
"Thật sự tao không quản nổi nó rồi, tao m/ắng nó một câu thì vợ tao đ/á tao một phát.”
"Tao mà động đến roj vọt là vợ cầm d/ao bầu đứng nhìn."
"Đành phải gửi nó sang chỗ mày thôi."
Chỉ từng gặp vợ anh ấy hai lần trong họp mặt bạn bè, trông chị rất hiền thục nho nhã, sao nghe kể lại khác xa thế.
"Chị dâu hung dữ vậy sao?"
Đầu dây bên kia im lặng giây lát.
"Mày thèm muốn thằng con tao thì được, nhưng thèm muốn vợ tao thì không được."
Tôi cũng im bặt.
Cầu cho thiên đường không tồn tại những kẻ suy diễn quá đà.
Bình luận
Bình luận Facebook