Ngày mai mới chính thức quay chương trình, ba người chúng tôi cất đồ đạc xong thì chuẩn bị làm quen môi trường trong thôn trước.
Nhưng có vẻ Tiết Kiều và Yểu Nhã có dự định khác.
Anh ấy hí hoáy với cái mai rùa, tiện tay lắc một quẻ.
“Vạch âm cũ, quẻ tử. Trung vị không có dương khí, âm khí bao quanh, chắc hẳn con trai ông ta sắp ch*t hoặc là đã ch*t.”
Yểu Nhã ở bên cạnh gật đầu: “Em cũng cảm nhận được khí tử rất mãnh liệt trên người con trai ông ta.
Tôi nghe mà đầu mờ mịt, vừa định mở miệng hỏi thì nhìn thấy hai người này quay đầu qua, cười với tôi với vẻ đ/áng s/ợ.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì hai người họ một trước một sau dắt nhau ra ngoài.
“Con trai của trưởng trấn có hơi bất thường, chúng ta đi xem xem.” Yểu Nhã nói xong câu này thì dẫn tôi cùng với Tiết Kiều đi về phía nhà của trưởng trấn.
Trên đường tôi định thử giãy dụa, nhưng không ngăn được sức lớn của hai người này.
Bây giờ đã là buổi chiều trong thôn không có bao nhiêu người, chỉ có số ít người già ngồi dưới gốc cây đa hóng mát.
Nhà của trưởng trấn ở bên cạnh hồ nước đầu thôn, vị trí rất dễ tìm.
Lúc chúng tôi đến nơi, trong nhà ông ta chỉ có cậu con trai nhỏ ngồi chễm chệ ở cửa, mắt nhìn về phía trước, ánh mắt có chút trống rỗng.
Tiết Kiều cầm cây kẹo mút của mình rồi đi qua.
“Này bạn nhỏ, ăn kẹo không?”
Con trai nhỏ của trưởng trấn ngơ ngác quay đầu sang, lắc đầu một cách máy móc.
“Không ăn, cha nói em không ăn được đồ ăn.” Cậu bé lên tiếng, một mùi thịt thối nồng nặc truyền ra từ trong miệng.
Tiết Kiều nhíu mày, đưa tay véo má cậu bé.
“Chậc~lạnh quá.”
Sắc mặt của con trai trưởng trấn tái xanh, cảm giác chạm vào cũng lạnh lẽo không có nhiệt độ cơ thể.
Yểu Nhã cũng kéo tôi đi qua, tôi có thể chất thuần dương nên vừa đến gần cậu bé thì liền rùng mình một cái.
Nhìn bộ dạng này thì Tiết Kiều và Yểu Nhã nói quả nhiên không sai, chắc hẳn con trai của trưởng trấn là người sắp ch*t.
Chính vào lúc chúng tôi đang thương xót cho một sinh mệnh bé nhỏ như vậy đã phải tiêu tán, thì phía sau truyền đến một giọng nói.
“Các người đang làm gì đó?”
Tôi quay đầu lại nhìn thấy trưởng trấn đang nổi gi/ận đùng đùng đi về phía chúng tôi, còn cầm một cái hộp trong tay.
Tiết Kiều vừa định lên tiếng giải thích, trưởng trấn tức gi/ận ngắt lời anh ấy.
“Lại là cậu tên l..ừa đ..ảo giang hồ à, rốt cuộc cậu muốn làm gì! Còn không đi là tôi báo cảnh sát đó!”
Dường như ông ta rất căng thẳng, tôi lăn lộn trong giới giải trí đã lâu như vậy rồi, rất biết cách quan sát thần thái biểu cảm của một người.
Rõ ràng trưởng trấn này có chuyện gì đó sợ bị phát hiện.
Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, quyết định tạm thời không dây dưa, mà xoat người rời khỏi trước.
Trước khi đi Yểu Nhã nhìn xung quanh, hình như đang tìm ki..ếm thứ gì đó.
Buổi tối chúng tôi ăn cơm xong thì lại lén lút đến gần nhà trưởng trấn, ban ngày Yểu Nhã đã nhìn thấy một vị trí tuyệt vời ở đây, có thể nhìn rõ được sân nhà của trưởng trấn mà lại không bị phát hiện.
Không biết đã đợi bao lâu, tôi có hơi mệt mỏi buồn ngủ.
Đột nhiên nghe thấy một âm thanh từ xa truyền đến.
“Tùng, tùng, tùng.”
Âm thanh như đ..ập vào lòng ng..ực tôi từng tiếng từng tiếng, tôi lập tức hoảng lo..ạn.
Không bao lâu tôi lại nghe thấy một chuỗi tiếng chuông trong trẻo.
“Leng keng~”
Giống như tiếng chuông dẫn h..ồn, âm thanh lanh lảnh du dương, hiện ra có chút kỳ lạ trong đêm khuya vắng vẻ này.
Yểu Nhã và Tiết Kiều nhíu mày nhìn sang tôi.
Lúc này tôi bị dọa đến mức chân mềm nhũn, đã trong tư thế định bỏ chạy rồi.
Tiếng ting ting ting kết hợp với tùng tùng tùng lại ở là trấn Hồ Nam, tôi đã đoán được là chuyện gì đến rồi.
Yểu Nhã và Tiết Kiều thì tỏ ra phấn khởi, vui buồn của con người không hề có liên kết, tôi chỉ cảm thấy họ rất ầm ĩ.
Âm thanh ngày càng gần, theo đó còn có một câu.
“Th* th..ể về nhà ~ người sống lánh đi~”
Tiếng khàn khàn của người dẫn x..á..c nói câu này nghe ra vô cùng q..uỷ dị.
Tôi muốn bỏ chạy, nhưng Tiết Kiều và Yểu Nhã cứ ra sức giữ lại.
Hết cách rồi, tôi chỉ đành tiếp tục đứng yên tại chỗ.
“Em xe, người kia đã dẫn chín cái x..á..c ch*t!”
“Ồ, vậy em muốn xem xem rốt cuộc là ai mà gh/ê g/ớm như vậy.”
Cũng không trách được Yểu Nhã và Tiết Kiều lại phấn khích thế.
Vì thông thường người dẫn x..á..c chỉ có thể dẫn nhiều nhất là ba cái, nếu dẫn ba cái trở lên thì đầu tiên yêu cầu kỹ thuật đối với bản thân người dẫn x..á..c khá cao, kế tiếp là trùng x..á..c của người dẫn x..á..c phải lợi h..ại hơn loại bình thường.
Trùng x..á..c là công cụ bắt buộc của người dẫn x..á..c, chúng sẽ chui vào đầu x..á..c ch*t để kh..ống ch..ế n..ão của nó, từ đó đạt được mục đích x..á..c ch*t bật nhảy.
Đây cũng là nguyên lý của việc dẫn x..á..c.
Vị trí của mà mấy người chúng tôi đang nằm sấp khá cao, có thể nhìn rõ được dáng vẻ của người dẫn x..á..c.
Đợi đến khi người dẫn x..á..c kia đến gần, ba người chúng tôi đều đã nhìn rõ được.
Nhưng đã nhìn thấy một gương mặt không thể ngờ tới.
Bình luận
Bình luận Facebook