Tôi nghĩ chắc trong lòng Triệu Vũ Chi vẫn còn gi/ận tôi.
Mặc dù tôi cũng không hiểu tại sao anh ấy lại giúp anh trai tôi, có lẽ vì nể mặt mẹ anh ấy?
Tôi thử nói:
“Thái tử gia, từ sau khi biết mình có lỗi với anh, mấy ngày nay tôi ăn không ngon, ngủ không yên…”
Triệu Vũ Chi cầm tờ giấy trên bàn, bình thản đọc:
“Cô Phó hôm qua ngủ 9 tiếng, ăn sáng hai lồng bánh bao nhân cua và cháo lòng, trưa ăn hai khúc giò hầm nước dùng với hai bát cơm, chiều hai cốc trà sữa, tối ăn cơm lươn phần lớn…”
Tôi hoảng hốt gi/ật lấy tờ giấy và x/é ngay.
Nhắm mắt lại, tôi liều mạng nói:
“Tôi biết anh muốn trả th/ù tôi. Nếu vậy, lấy đ/ộc trị đ/ộc, anh bao nuôi tôi đi, cứ việc sai khiến, giày vò tôi, đến khi nào anh thấy thoải mái thì thôi. Anh thấy được không?”
Vừa dứt lời, tôi đã hối h/ận ngay lập tức.
Anh ấy là thái tử gia Bắc Kinh, làm gì có chuyện bao nuôi kiểu mất giá như vậy?
Không ngờ ngay giây sau, đã nghe Triệu Vũ Chi đáp một tiếng:
“Cũng được, vậy em ra giá đi.”
Ồ, tôi hiểu rồi, đây là vào quy trình đây mà.
Dù sao trước đây tôi cũng bắt anh ấy ra giá rồi.
Để giúp anh ấy đạt được mục đích s/ỉ nh/ục tôi, tôi hợp tác nói:
“Một tháng tám mươi.”
Đủ nhục chưa? Giá này chắc chắn làm anh ấy ng/uôi gi/ận.
Quả nhiên, Triệu Vũ Chi không hề do dự, gật đầu: “Được.”
Một tiếng sau, tôi nhận được một tấm séc.
Số tiền: tám trăm nghìn.
Nhiều... nhiều thế?!
Tôi nhìn đi nhìn lại vài lần, bật đứng dậy khỏi ghế sofa.
Đây không phải là bao nuôi.
Đây là c/ứu rỗi thì đúng hơn!
Bình luận
Bình luận Facebook