Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
1.
“Hôm nay cậu không đeo nhẫn.” Chàng thanh niên lạnh lùng, cao quý nói câu đầu tiên trên bàn ăn.
Tôi ngẩn người, cũng nhìn xuống ngón tay mình. Phần da ở gốc ngón tay có vết hằn trắng nhạt do đã đeo nhẫn trong thời gian dài. Nhưng chiếc nhẫn trên đó đã biến mất không còn dấu vết.
“Chắc là lúc rửa rau tháo ra rồi quên đeo lại.” Tôi theo phản xạ muốn xoay chiếc nhẫn, nhưng chỉ chạm vào lớp da mềm mại ấm áp, khựng lại một chút, tôi tiếp tục nói: “Tôi đi đeo nó vào.”
Nói rồi, tôi đứng dậy, định đi về phía nhà bếp.
“Thôi đi. Nó không phải thứ gì quan trọng.” Yến Tùy thản nhiên nói, cụp mắt xuống, cúi đầu ăn cơm.
Tôi đột ngột dừng lại.Câu nói này khiến tôi nhớ lại chuyện cũ. Cặp nhẫn cưới này là do tôi đã mất 43 ngày để tự thiết kế. Bây giờ đã bị xếp vào loại không quan trọng sao?
Ánh mắt tôi rơi xuống bàn tay cậu ấy. Đó là một chiếc nhẫn hoàn toàn khác.
“Năm ngày đã hẹn trong tháng này, tôi đã hoàn thành rồi,” Yến Tùy nói, “Tháng này tôi sẽ không về nữa, anh ấy sẽ gi/ận.”
Tôi quay mặt đi, có chút phản kháng lời cậu ấy nói, đáp: “Tôi đi tìm nhẫn trước.”
Cậu ấy không nói gì nữa. Chỉ dùng vẻ mặt vô cảm nhìn tôi, lạnh lùng như đang xem một vở kịch vụng về. Cứ như thể cậu ấy đang nói: anh thôi đi được chưa?
Tôi chợt nhớ đến phản ứng của Yến Tùy khi tôi đưa ra hai chiếc nhẫn này trước mặt cậu ấy như một màn ảo thuật năm đó. Cậu ấy vẫn chưa lạnh lùng như bây giờ. Tuy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vành tai đã đỏ ửng.
Khi tôi đeo nhẫn vào cho cậu ấy, tôi có thể thấy đầu ngón tay cậu ấy khẽ r/un r/ẩy. Tôi đã nghĩ, cậu ấy cũng thích tôi.
Vì vậy, cậu ấy đã chọn tôi, người trốn trong bóng tối, giữa vô vàn những người tài giỏi hơn. Nhưng sau này tôi mới biết, tất cả chỉ là một sự nhầm lẫn.
Tình yêu của cậu ấy, không phải dành cho tôi.
Vai tôi đột nhiên buông thõng, bất chợt tôi cũng thấy thật vô vị. Thế là, tôi im lặng ngồi trở lại ghế, cũng cúi đầu ăn phần cơm của mình.
“Tôi ăn xong rồi.”
Cậu ấy hất vài miếng cơm, có chút bực bội đặt đũa xuống, “Vậy tôi về đây.”
Tôi nói: “Hôm nay vẫn chưa hết.”
“Gì cơ?”
Tôi thở dài: “Buổi chiều đi bệ/nh viện với tôi một chuyến đi.”
2.
Kể từ khi tôi uy h.i.ế.p cậu ấy ký hợp đồng bạn đời, mối qu/an h/ệ của chúng tôi lao dốc không phanh.
Lúc đầu, cậu ấy vẫn nói vài câu. Nhưng sau này, cậu ấy chỉ nhìn tôi với vẻ mệt mỏi. Sự giao tiếp của chúng tôi giảm mạnh do sự cố tình né tránh của cậu ấy. Là tôi cứ giữ ch/ặt cậu ấy không buông, cưỡng ép giữ lại chút duyên phận ít ỏi này.
Lâu đến nỗi gai nhọn đã cộng sinh với m.á.u thịt của tôi, tôi không phân biệt được đó rốt cuộc là cảm giác của cơ thể, hay là nỗi đ/au cậu ấy mang lại cho tôi. Nhưng dù là gì đi nữa, chúng đều chứng minh rằng tôi còn sống.
Đã lâu lắm rồi tôi không lên tiếng giữ cậu ấy lại.
Cậu ấy ngẩn người, “Cậu làm sao vậy?” Cậu ấy hỏi.
Cậu ấy ngồi trở lại bàn ăn, nhìn tôi bằng ánh mắt hơi nghi ngờ.
“Gần đây đầu tôi hay bị đ/au nhức.” Tôi nói, một cách nhẹ nhàng. Thật ra không chỉ có vậy.
Tôi bắt đầu trở nên hay quên. Luôn quên một số thứ, rồi lại đột nhiên nhớ ra sau vài giờ. Đôi khi sẽ quên cái gì nên ăn cái gì không nên ăn. Ăn vào rồi lại nôn ra. Tình hình ngày càng nghiêm trọng, tôi phải đi khám.
Yến Tùy im lặng một lát, nói: “Được. Chiều nay tôi đi cùng cậu.”
“Cảm ơn.” Tôi mỉm cười nói.
Giọng nói bình thản. Không còn vẻ cuồ/ng lo/ạn, kích động như ngày xưa nữa.
Cậu ấy cụp mắt, quay mặt đi. Nói một tiếng “Ừm” nhỏ nhẹ.
Ánh Mặt Trời chiếu lên khuôn mặt này.
Vẫn rất đẹp.
“Chuyện này, cậu đã nói với gia đình chưa?” Cậu ấy hỏi.
Tôi lắc đầu: “Có gì mà phải nói.”
“Thật ra, họ rất quan tâm cậu, người thân thì không có rào cản nào không thể vượt qua được.” Chàng thanh niên nói một cách chân thành, khóe môi nở một nụ cười nhạt.
Tôi biết cậu ấy đang nghĩ đến ai. Khi người ta nghĩ đến người mình yêu, đôi mắt sẽ phát sáng, thần sắc cũng vậy. Là anh trai tôi.
Anh ấy cũng là con nuôi trong nhà.
Mặc dù vậy, tình yêu của mẹ tôi dành cho anh ấy là công bằng, nhưng lại chưa bao giờ dành cho tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy. Lần đầu tiên không phản bác.
Nhà chuyển ngữ: Cá Ngừ Vượt Đại Dương
3.
Cậu ấy lái xe đưa tôi đến bệ/nh viện.
Tôi mở cửa xe ghế phụ, vừa định ngồi vào thì bị Yến Tùy chặn lại.
“Ngồi phía sau đi.” Yến Tùy nói ngắn gọn.
Trên ghế phụ của cậu ấy dán một mảnh giấy nhỏ. Trên đó viết: Chỗ ngồi đ/ộc quyền của Trình Hữu An OvO.
Đó là tên của anh trai tôi.
Tôi hiểu rõ, nhưng mặt tôi vẫn nóng rát. Rõ ràng là tôi và Yến Tùy đã ký hợp đồng bạn đời. Nhưng xem ra, tôi lại chẳng khác gì kẻ thứ ba.
Sự thay đổi cảm xúc đột ngột khiến đầu tôi đ/au như búa bổ. Có thứ gì đó đang khuấy động, bóc tách trong đại n/ão. Trán tôi toát mồ hôi lạnh, thoáng chốc trời đất quay cuồ/ng khiến tôi đứng không vững, theo bản năng muốn vịn vào ghế ngồi.
Thì thấy vẻ mặt Yến Tùy thay đổi hẳn, hất tay tôi ra, lớn tiếng nói: “Đã bảo ngồi phía sau! Không hiểu tiếng người sao?!”
Không có chỗ vịn khiến tôi loạng choạng vài bước, suýt ngã xuống đất.
Lúc này Yến Tùy mới nhận ra sự bất thường của tôi, theo phản xạ muốn đỡ tôi, bước vài bước về phía tôi, nhưng rồi lại cứng rắn dừng lại.
Cậu ấy đứng đó, khoanh tay đứng nhìn. Nhưng lại hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 14 HẾT
Chương 9 HẾT
Chương 8 - HẾT
Chương 7 - HẾT
Chương 8 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook