Tôi lặng lẽ lau th/uốc xong, lần mò đến trước mặt anh: "Xin lỗi nhé, ông, ông chủ."
Cận Khoát gập máy tính, tháo kính ra: "Không sao, còn đ/au không?"
"Hết đ/au rồi, th/uốc của bác sĩ rất hiệu nghiệm."
Anh khựng lại giây lát, bật cười: "Lỗi tại anh không giới thiệu trước, chú ấy đúng là bác sĩ gia đình, hiện cũng là bố dượng của anh."
Hả?
"Coi như trả đũa việc bố tôi ngoại tình, nhưng tình cảm giữa mẹ anh và chú ấy là thật. Bố anh nhất quyết không chịu ly hôn, lại sợ chú ấy sinh thêm em bé tranh gia tài nên không ngừng gây áp lực cho anh."
Thảo nào lúc ăn tối, bác sĩ ca ngồi cạnh mẹ anh ở ghế chủ tọa khiến tôi lầm tưởng là anh cả. Nhà giàu qu/an h/ệ thật rối ren.
Nhưng giờ tôi để ý hơn đến hai chiếc chăn trên giường. Một trái một phải, hai người như cách xa cả dải ngân hà. Nản lòng thật.
Tựa như sau cả tháng tăng ca miệt mài hoàn thành phương án, đã thông qua tất cả phòng ban chỉ chờ triển khai để nhận thưởng, vậy mà phút chót lại bảo hủy bỏ, mọi người chuyển sang việc khác đi. Bao nhiêu háo hức, lo lắng, mong đợi đều tan thành mây khói.
Tôi rúc rích về phía anh: "Ông chủ, tối nay đừng trừ lương được không? Em sẽ bù gấp đôi."
Anh dựa lưng vào đầu giường, lật trang sách thờ ơ: "Sao phải trừ? Tối nay em thể hiện tốt lắm, chỉ hai câu đã chặn được ý định bố mẹ gả b/án anh."
Nghe vậy, coi như lấy công chuộc tội? Tuyệt quá!
Tôi sống lại ngay: "Vâng ông chủ! Đợi vết xước lành em nhất định ra sức thể hiện! À, bác sĩ nói cái gì đó... Beta đúng là không bằng Omega, sợ ông chủ trải nghiệm không tốt. Cần m/ua hai chai không?"
Máy tạo ẩm phun làn sương mỏng đều đặn, đèn đầu giường vàng ấm tô điểm cho gương mặt sắc cạnh như điêu khắc của Cận Khoát nét mềm mại. Nhưng không làm dịu được sự cứng đờ trong cơ thể anh lúc này.
Cận Khoát đờ người như tượng gỗ. Hồi lâu, anh chậm rãi ngồi thẳng lưng, đặt sách xuống.
Tôi chợt hiểu ra, vội vàng biện giải: "Em không cố nghe tr/ộm đâu, cách âm kém quá, lời tự chui vào tai em thôi."
Vẻ mặt căng thẳng của Cận Khoát rõ ràng dịu đi: "Ồ... em không cần để tâm lời chú ấy, chúng ta không cần làm... chuyện thân mật đó."
Giờ đến lượt tôi căng thẳng. Cái gì thế? Không làm? Vậy chuyển nhiều tiền thế cho tôi để làm gì? Từ thiện sao? Không thể nào, trên đời không có người tốt thế đâu.
Tôi lập luận lại: Cận Khoát gần đây bị thúc hôn, khổ sở chịu không nổi, dắt tôi chỉnh trang ngoại hình, về nhà gặp gia đình, riêng tư cấm gọi "ông chủ"...
Tôi thận trọng x/á/c nhận: "Vậy anh chỉ thuê em làm bạn tình trên danh nghĩa? Để đối phó chuyện thúc hôn?"
"... Không thì sao?"
"Em tưởng anh thuê em làm..."
Khó nói quá.
Anh tinh ý nheo mắt, không buông tha: "Em tưởng là gì?"
Tôi vò vò góc chăn, gãi gãi mặt, ngó trần nhà, rồi lại nhìn chằm chằm sàn. Mấy lần mở miệng, hít sâu, thở ra, nắm ch/ặt tay rồi buông lỏng. Cuối cùng mới lên tiếng lí nhí:
Bình luận
Bình luận Facebook