17.
"A a a nhả ra, tao bảo mày nhả ra!"
Tiếng hét thảm thiết vang lên, tôi lại càng dùng sức, h/ận không thể cắn đ/ứt một miếng thịt của hắn ta.
Sống lâu như vậy, cuối cùng được trải nghiệm đ/á/nh nhau là như thế nào.
Tóc tai bù xù, nhếch nhác xô đẩy.
Tôi túm được tên nào thì sẽ không buông tha cho tên đó, dùng hết tất cả các chiêu, công kích không có mục tiêu nào.
“Cho mày cư/ớp cặp sách của tao này, cho mày đ/á/nh tao này, cho mày x/é sách tao này!”
Mẹ nó, mày đi/ên rồi à? Mày có bị bệ/nh không?!”
Đáng ra tôi phải đi/ên từ lâu rồi.
Cho địch có nhiều hơn mình, cũng tuyệt đối không được để cho bọn chúng b/ắt n/ạt.
Chỉ cần liều lĩnh dùng hết sức giãy giụa phản kháng.
Mãi cho đến khi bố tôi đợi mãi không thấy tôi đâu nên tìm đến đây, trận chiến này mới chấm dứt.
Tôi vịn tường đứng lên, cho rằng bản thân mình không phải là kẻ thua cuộc.
Nhưng mà……
“Mạnh Noãn, sao con có thể làm ra loại chuyện thế này!”
Ông ấy nhìn dáng vẻ chật vật của tôi, nhíu mày răn dạy: “Bố cho con đi học là để cho con đ/á/nh nhau à?”
Tôi ngẩng đầu lên, quật cường nói: “Là bọn nó b/ắt n/ạt con trước.”
Nhưng mà bố tôi không quan tâm đến những chuyện này, ông chỉ để ý đến kết quả.
“Bọn chúng b/ắt n/ạt con, con không để ý là được, cũng có thể nói cho thầy giáo, tại sao phải đ/á/nh nhau?”
“Bởi vì bọn chúng đ/á/nh con m/ắng con! Con chỉ phản kích lại thôi!”
“Vậy tại sao chúng nó chỉ b/ắt n/ạt con mà không b/ắt n/ạt người khác, có phải con xung đột với người trong nhóm đó không? Sao lại chọc tới bọn chúng?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, gằn từng chữ một: “Có những kẻ b/ắt n/ạt người khác mà chẳng cần một lý do gì.”
Ông ấy không hề bị lay động, chỉ thông báo kết quả xử p–hạt cho tôi biết.
Tất cả mọi người đều bị cảnh cáo kỷ luật, viết bản kiểm điểm.
“Con viết dư ra một bản, nộp cho bố.”
Bố dừng lại một chút, nói tiếp: “Viết dưới danh nghĩa con gái, nhận lỗi với bố mình.”
Bờ vai tôi sụp xuống: “Con không viết.”
“Không phải do con quyết định!”
Ông ấy phất tay áo rời đi, ra lệnh cưỡ/ng ch/ế không cho tôi xin nghỉ phép, dùng dáng vẻ này đi đến trường học, để cho mọi người biết hậu quả của việc đ/á/nh nhau, tôi chính là ví dụ sinh động cụ thể nhất.
Khiến tôi bị người khác chú ý, bị người ta nghị luận.
Từ trước đến nay bố đều coi là công cụ tiện tay nhất trong sự nghiệp trồng người của ông.
Không chút quan tâm đến tâm trạng của tôi, không biết tôi có khổ sở và tủi thân hay không, ông ấy không coi tôi là con người.
Tôi không muốn im lặng, cũng không muốn tiếp tục vâng lời bố nữa.
Sau khi ông ấy viết hết công thức lên bảng, chuẩn bị giảng bài, tôi chợt đứng dậy.
“Thầy Mạnh.”
Sống lưng tôi thẳng tắp: “Em cảm thấy không được khỏe, muốn xuống phòng y tế.”
Sau đó không đợi ông ấy trả lời, xoay người rời đi, cũng không quan tâm đến tiếng hét đằng sau lưng mình.
Nhưng cho dù có cố gắng thế nào, bước chân của tôi vẫn loạng choạng.
Khi bước xuống cầu thang, mắt tôi bỗng tối sầm lại, cảm giác không trọng lượng ập đến, tôi phí công quờ tay hai lần nhưng vô ích.
Cứ ngã xuống như vậy, chắc chắn sẽ rất đ/au….
A? Tại sao lại nóng như vậy?
Hai cánh tay vòng qua lưng tôi, tôi bị kéo vào một vòng tay quen thuộc, ôm ch/ặt lấy.
Giọng nói của Chu Thừa Uyên lo lắng mà phẫn nộ:
“Tiểu Noãn, là ai b/ắt n/ạt em?”
Bình luận
Bình luận Facebook