3.
“Em đã phớt lờ tôi lâu như vậy, Lục....”
Tôi sợ hãi lập tức tắt tiếng, tay run run.
[Đó là Lục Nhạn Châu! Tại sao lại là bạn trai cũ của Hứa Vãn?]
[Là một người hâm m/ộ 5 năm của Lục Nhạn Châu, tôi chắc chắn không bao giờ nhận nhầm giọng của anh ấy cho dù tôi có biến thành tro bụi đi chăng nữa!]
[Không thể nào! Không thể nào! Đó thực sự là Lục Nhạn Châu!]
[Đây không thể là Lục Nhạn Châu được, người anh ấy thích phải là Vi Vi nhà chúng tôi]
[Tôi đồng ý với lầu trên, mọi người không thấy những bài hát của Lục Nhạn Châu đều ám chỉ Vi Vi sao?]
Tôi ngước mắt nhìn những khách mời xung quanh, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt Kiều Vi Vi.
Cô ta cảm thấy ngại ngùng đến nỗi phải lập tức quay đi với vẻ mặt phức tạp.
Vì tình tiết này mà cư dân mạng đã tranh cãi nảy lửa xem rốt cuộc Lục Nhạn Châu có phải là bạn trai cũ của tôi hay không.
Sau khi kết thúc ghi hình chương trình, tôi lập tức nhấn nghe những tin nhắn thoại khi nãy còn dang dở.
“Em đã phớt lờ tôi lâu như vây, Lục Nhạn Châu tôi còn thua cả chậu hoa của anh trai em sao?”
“Tôi sẽ buồn lắm đó, hehehe”
“Sau này em sẽ không thể nào tìm được một cây ATM nào ng/u ngốc như tôi đâu.”
Giọng nói của Lục Nhạn Châu vừa dễ nghe lại xen chút tủi hờn, khiến người ta muốn b/ắt n/ạt anh.
Một lúc sau, Lục Nhạn Châu lại gửi tới một tin nhắn khác.
“Aaaaa, vừa rồi em đang ghi hình trực tiếp phải không?”
“Tôi đã xem lại buổi phát sóng đó, hình tượng Rapper ngầu lòi của tôi sụp đổ mất rồi!”
“Em phải chịu trách nhiệm với tôi!!!”
Tôi nhìn chữ ‘chịu trách nhiệm’ và khựng lại.
“Chịu trách nhiệm thế nào?”
“Em phải thừa nhận với truyền thông và cho tôi một danh phận!”
Tôi bình tĩnh trả lời anh ấy: “Thực ra, chỉ cần tôi không thừa nhận tin tức, hoặc tôi nói tôi cố tình có nhiệt của anh, hình tượng của anh cũng sẽ không bị tổn hại gì hết, đừng lo lắng.”
Lục Nhạn Châu lập tức trả lời bằng giọng nghèn nghẹn:
“Hứa Vãn, hình tượng của tôi là điểm mấu chốt à?”
“Em rõ ràng biết tôi muốn gì mà vẫn b/ắt n/ạt tôi.”
“Đồ người x/ấu!”
Lục Nhạn Châu có vẻ rất tức gi/ận và sau đó cũng không gửi tin nhắn cho tôi nữa.
Tôi đặt điện thoại xuống, ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Thật lạc lõng.
Lục Nhạn Châu và tôi đã đồng hành cùng nhau suốt 5 năm, từ khi cả hai chưa có gì đến đạt được những thành tựu như ngày hôm nay.
Suốt 5 năm ấy, mặc dù Lục Nhạn Châu vẫn luôn quan tâm tới tôi nhưng chúng tôi không khỏi đã tích tụ rất nhiều mâu thuẫn.
Từ nhỏ tôi đã muốn trở thành một diễn viên thật giỏi.
Tôi đã làm việc chăm chỉ để có được vai diễn, đi đến nhiều đoàn phim lớn nhỏ, cống hiến hết mình cho việc diễn xuất.
Điều này cũng khiến tôi và Lục Nhạn Châu có ít thời gian ở bên nhau hơn, lâu dài cũng dẫn đến có khoảng cách.
Nhưng anh vẫn luôn ủng hộ tôi.
Cho đến khi tôi bị ngã vì cưỡi ngựa khi quay phim, khiến cơ thể bị g/ãy xươ/ng và hôn mê nhiều ngày.
Lục Nhạn Châu túc trực bên giường bệ/nh của tôi, không dám nhắm mắt mấy ngày liền cho đến khi tôi tỉnh lại.
Anh cũng phải quý trọng sức khoẻ của mình chứ!
“Hứa Vãn, em có biết lúc ngồi máy bay tới đây, anh đã tưởng tượng ra bao nhiêu tình huống có thể xảy ra không? Anh còn tưởng rằng mình có thể sẽ không được gặp lại em nữa!”
“Em không biết tôi đã sợ hãi như thế nào đâu.”
Lục Nhạn Châu khóc lóc thảm thiết trong khi yếu ớt ôm lấy tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook