458
Lượt đọc0
Theo dõi31
ChươngThẩm Uyên hỏi: “Thần tiên… cũng có thể động lòng sao?”
Tôi trả lời: “Thần tiên còn phải đi làm nữa kìa.”
Thẩm Uyên nửa tin nửa ngờ: “Thần tiên mà còn phải đi làm quần quật ki/ếm tiền sao, tại sao chứ?”
Tôi ung dung vẫy tay ra hiệu cho anh lại gần, thì thầm: “Lại đây nào.”
Quả nhiên Thẩm Uyên ngoan ngoãn ghé đầu sát lại.
Ánh nắng ban trưa chiếu rọi lên góc nghiêng gương mặt của chàng thiếu niên, anh tới gần, hai hàng mi khẽ run, bên dưới là đôi mắt đen láy long lanh to tròn như cún con, trong ánh mắt là nét ngây thơ khiến người ta không nỡ chọc ghẹo.
Tôi nhẹ nhàng thổi vào tai của anh.
Thẩm Uyên lập tức che tai lại rồi lùi về phía sau, gương mặt đẹp trai đỏ bừng, anh lấp bấp tố cáo: “Vu Nhiễm, cô lại trêu tôi rồi.”
Tôi khẽ chạm ngón tay lên trán anh rồi lười biếng đáp: “Bởi vì, nếu không làm việc… thì không có cơm ăn đâu.”
Chương 21
Chương 14
Chương 28
Chương 19
Chương 37
Chương 16
Chương 43
Chương 14
Bình luận
Bình luận Facebook